Nam Cung Khác lại chạy một hồi, thực sự chạy không nổi rồi, dừng lại khoát tay nói:
- Tiểu Nhị, phụ vương không được, nghỉ một lát, nghỉ một lát.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ câu chân nhỏ một cái, quả bóng nhỏ bay đến trong tay của nàng, cong miệng lên nói:
- Phụ vương thật vô dụng, về sau đừng đến chơi với ta.
Nam Cung Khác tiếp nhận khăn mặt người hầu đưa tới, lau sạch mồ hôi trên trán, mặt mũi tràn đầy cười làm lành nói:
- Tiểu Nhị đừng nóng giận, để phụ vương nghỉ một lát, chờ một lúc phụ vương lại cùng chơi với ngươi.
- Hừ!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ quay đầu nói:
- Thất ca, ngươi đến thay phụ vương đi.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi lập tức ra sân cười nói:
- Được, Tiểu Nhị, ta cũng sẽ không thua ngươi.
- Hứ, không biết ai thua ai đây.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ ném đi bóng da trong tay, đón ở trên chân, lập tức đá ra ngoài.
Nam Cung Khác đành phải ra ngoài, lúc đang uống nước, một người hầu vội vàng chạy đến, thấp giọng nói:
- Vương gia, Ninh quản gia mới vừa tới bẩm báo, quận chúa Nam Quốc quận vương phủ tới, nói muốn bái phỏng ngài.
Nam Cung Khác nghe vậy sững sờ, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc:
- Thiên kim của Thập Tam ca?
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước tại Kim Thiền tự, thần sắc khẽ động, nói:
- Ngoại trừ nàng, còn có ai?
Người hầu thấp giọng nói:
- Còn có một thiếu niên người mặc nho bào.
Nam Cung Khác nghe xong, cười lạnh nói:
- Quả nhiên là thế, không phải đến đòi đồ về đó thì cũng là đến đòi thù lao. Đi, nói bản vương đang nghỉ trưa, hôm nay thân thể không thoải mái, không gặp.
Người hầu đáp ứng một tiếng, lập tức rời đi.
Vừa đi mấy bước, Nam Cung Khác đột nhiên lại gọi:
- Trở về!
Lập tức lại lẩm bẩm nói:
- Nếu không gặp, chỉ sợ Thập Tam ca biết sẽ càng thêm phiền toái. Thôi, đi thôi.
Nói xong, hắn bàn giao cho mấy con trai bên cạnh một tiếng, trực tiếp rời đi.
Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Nam Cung Mỹ Kiêu, tiến vào Đoan Vương phủ vàng son lộng lẫy, ngồi trong sảnh đãi khách chờ đợi.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi uống trà.
Mà hắn chỉ có thể đứng ở bên cạnh, khoanh tay đứng hầu.
Ở Tần phủ không quan trọng, nhưng ở bên ngoài, tự nhiên muốn tuân thủ quy củ.
Huống chi nơi này chính là phủ thân vương.
Nam Cung Mỹ Kiêu uống một hớp nước trà, quay đầu nhìn hắn nói:
- Vừa rồi truyền thụ ngươi kỹ xảo, đều nhớ kỹ chưa?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Quận chúa, đều nhớ kỹ.
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:
- Đừng nói cho người khác chuyện hôm nay, về sau ném vôi, cũng không nên nói là ta truyền thụ cho ngươi, đã nghe chưa?
- Vâng, quận chúa.
Lạc Thanh Chu cung kính đáp.
Nam Cung Mỹ Kiêu đặt chén trà xuống, nói:
- Đã nghĩ kỹ một lúc nữa nên làm gì chưa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tùy cơ ứng biến.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một cái, đột nhiên lại hỏi:
- Nước mắt Hỏa Hồ, ngươi thật có thể cầm tới?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Có thể nói cho ta là bằng hữu nào không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu từ chối.
- Không thể.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nói:
- Vì sao? Ta cũng không nói ra ngoài.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đã đáp ứng bằng hữu, không thể nói với người khác. Người không tín không nên thân, quận chúa, thật có lỗi.
- Hừ!
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, không có lại nói tiếp.
Lại qua một lát.
Một trung niên người mặc cẩm bào, khí độ bất phàm, được quản gia và người hầu chen chúc đi vào từ cửa, mặt tươi cười nói:
- Nữ hiền chất, hôm nay làm sao có thời gian đến phủ ta chơi đây?
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng đứng lên, khom mình hành lễ.
- Thập Bát thúc, thực không dám giấu giếm, hôm nay đến đây là có một chuyện muốn nhờ.
- Ồ?
Trong mắt Nam Cung Khác lóe lên tinh quang, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên sau lưng nàng.
Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu chào.
- Tại hạ Lạc Thanh Chu, bái kiến vương gia.
Nam Cung Khác thu hồi ánh mắt, không để ý tới hắn, mặt tươi cười nói:
- Nữ hiền chất, có chuyện gì mà Thập Bát thúc có thể giúp, cứ việc nói thẳng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng:
- Nghe phụ thân ta nói, trong phủ Thập Bát thúc có một gốc Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ. Biểu muội ta bệnh nặng, còn kém một vị thuốc, vừa hay là sương sớm đọng trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ, cho nên hôm nay đến đây quấy rầy. Thập Bát thúc nếu thấy ổn, còn hi vọng có thể thành toàn.
- Sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ?
Nam Cung Khác nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày, nói:
- Tên lừa đảo nào nói cho các ngươi biết đây là một vị thuốc?
Nam Cung Mỹ Kiêu đáp.
- Kim Thiền tự Ngộ Không đại sư.
Vừa nghe lời này, Nam Cung Khác lập tức giật mình, trên mặt biến sắc nói:
- Ngộ Không đại sư? Các ngươi lần trước đi nhìn thấy Ngộ Không đại sư? Sao có thể?