Trên đường đi, căn dặn không ngừng.
Đến phòng trước, Tần Văn Chính giao quà tặng cho hắn, lại dặn dò vài câu.
Lạc Thanh Chu mang theo quà tặng, đi theo đằng sau Nam Cung quận chúa ra cửa, sau đó lên xe ngựa.
Tần nhị tiểu thư đứng trên bậc thang, nhìn bọn hắn, phất phất tay.
Lạc Thanh Chu tiến vào toa xe, từ cửa sổ xe thò đầu ra, nhìn nàng, cũng phất phất tay.
Trong mắt Tần nhị tiểu thư mang theo ý cười, bờ môi có chút mấp máy.
Lạc Thanh Chu nghe được nàng im lặng nói:
- Sở Phi Dương ca ca, phải cẩn thận nha.
Xe ngựa chạy đi.
Ra khỏi hẻm nhỏ, đi chậm trên đường phố chen chúc nhộn nhịp.
Ngoài cửa sổ, xe như nước chảy ngựa như rồng, người bán hàng rong gào to, người đi đường nói chuyện, tiếng người huyên náo, có chút náo nhiệt.
Lạc Thanh Chu ngồi ở trong xe ngựa, cúi đầu, nhìn không chớp mắt, không nói một lời.
Hai tay Nam Cung Mỹ Kiêu ôm ngực, hai con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nhìn một hồi, mở miệng nói:
- Thế nào, không có lời gì nói với ta?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cung kính nói:
- Quận chúa muốn trò chuyện gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Ngươi chuẩn bị lúc nào cưới Vi Mặc?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, suy nghĩ một màn Tần nhị tiểu thư khó thở ở trong tiểu viện vừa rồi, nói:
- Chờ lấy về một vị thuốc cuối cùng, nhị tiểu thư uống xong ổn định bệnh tình, chúng ta sẽ thành thân.
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, nhìn hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, thật ra ngươi rất không tệ. Ít nhất cũng là người có tinh thần trách nhiệm nhất, dũng cảm nhất, cũng có tài hoa nhất trong số nam tử ta đã thấy. Đương nhiên, bộ dáng ngươi cũng không tệ.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Đa tạ quận chúa khích lệ.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, lại nói:
- Bất quá, chính là quá yếu. Về sau ngươi cùng Vi Mặc ra ngoài, nếu gặp được du côn lưu manh hoặc người xấu, ngươi làm sao bảo hộ nàng?
Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, nàng khẽ nhếch cằm, nói:
- Gọi ta một tiếng sư phụ, ta truyền thụ cho ngươi một môn ám khí, đối phó du côn lưu manh rất hữu dụng.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi:
- Ám khí gì?
Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra vẻ kiêu ngạo, nói:
- Vôi.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Làm sao? Ngươi biểu lộ gì thế? Xem thường vôi?
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu, lập tức lạnh lẽo.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, nói:
- Không phải, chỉ là vung vôi, hẳn là không cần truyền thụ? Cứ nắm ở trong tay rồi bung ra không được sao?
- Ngu xuẩn!
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nói:
- Quả nhiên là thư sinh đần, ngoại trừ đọc sách, cái gì cũng không biết. Đối với võ giả chúng ta mà nói, sử dụng bất kỳ ám khí gì đều có kỹ xảo, vung vôi cũng giống như vậy. Vung nhiều vung ít, vung lúc nào, vung vào chỗ nào, trước khi vung làm sao để mình bất động thanh sắc, tĩnh như xử nữ, sau khi vung lại thế nào làm được liên miên bất tuyệt, động như thỏ chạy, đều cần kỹ xảo, nào có đơn giản như ngươi nghĩ?
Lạc Thanh Chu: - ... Nha.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Muốn học hay không? Muốn học liền kêu một tiếng sư phụ, nếu ngượng ngùng nói ra lời, kêu một tiếng vôi nữ hiệp cũng có thể. Dù sao nơi này chỉ có hai người chúng ta, người khác cũng sẽ không nghe thấy.
Lạc Thanh Chu lập tức nghiêm túc chắp tay, một mặt khiêm tốn kêu lên:
- Vôi nữ hiệp, mời truyền thụ tại hạ ám khí - vôi đại pháp.
- Phốc!
Nam Cung Mỹ Kiêu bật cười, đột nhiên lại nén trở về, một mặt lãnh khốc nói:
- Nghe cho kỹ!
…
Đoan Vương phủ.
Nội thành thành nam, kiến tạo từ thời kì tiên đế, chiếm diện tích đến sáu mươi mẫu.
Từ cửa chính năm gian, chính điện bảy gian, lâu các hai bên cánh chín gian, thần điện bảy gian, sau lâu bảy gian các loại tạo thành Đoan Vương phủ.
Kiến trúc nguy nga khí phái, trang trí vàng son lộng lẫy.
Trong đó giả sơn nước chảy, hồ nước đường nhỏ, hành lang chín khúc, thủy tạ ban công, luyện võ tràng sân bóng các loại, cái gì cần có đều có.
Lúc này đang vào buổi trưa.
Đoan Vương Nam Cung Khác ăn cơm trưa xong, đang đá bóng với thiên kim duy nhất nhà mình là Nam Cung Tiểu Nhuỵ trong sân bóng.
Đá bóng ở thời đại này được truyền tới từ các quốc gia phương tây, cách chơi có chút tương tự bóng đá, chỉ là sân bãi nhỏ hơn, số người chơi cũng có thể tùy ý.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ mặc dù chỉ có chín tuổi, người mặc trang phục màu đỏ, tết tóc đuôi ngựa, mang theo bao đầu gối, tư thế hiên ngang, chạy như gió, giống như có khí lực dùng không hết.
Mà Nam Cung Khác lại là mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, đã chạy không nổi.
Bên ngoài sân có bảy tên nam tử thân hình cao lớn song song đứng đấy, lớn nhất gần ba mươi, nhỏ nhất chỉ có mười mấy tuổi, đều đang la lên trợ uy cho Nam Cung Tiểu Nhuỵ.
Bọn hắn đều là võ giả, đồng thời, đều là ca ca ruột của Nam Cung Tiểu Nhuỵ.