Lạc Thanh Chu đi đến bên người, giúp nàng phủ thêm nói:
- Muội quên ta nói với muội về Mai Hoa rồi sao? Hoa khác đều nở trong mùa xuân hạ thu, nó lại nở trong mùa đông. Cho nên nó mới là đặc biệt nhất, thơm nhất đẹp nhất.
Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài, thanh lệ động lòng người:
- Thanh Chu ca ca nói cái gì đều đúng, dù sao Vi Mặc nói không lại ngươi. Ngay cả Mỹ Kiêu tỷ cũng tán thưởng Thanh Chu ca ca, nói miệng Thanh Chu ca ca rất lợi hại.
- Đương nhiên.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên lại mỉm cười, thấp giọng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ bội phục nhất vẫn là vị anh hùng hảo hán vung vôi giội dầu, cứu nhị ca và phụ thân đây. Thanh Chu ca ca, ngươi biết người kia không?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không biết.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai tay giữ lại cùng một chỗ, đột nhiên cùng nở nụ cười.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Không có lộ ra sơ hở chứ?
Tần nhị tiểu thư cũng thấp giọng nói:
- Không có đâu, mới nãy khi đi trở về trong phòng, ta còn cố ý nói tối hôm qua huynh ở nhà đọc sách, ta nói chuyện phiếm với huynh cho tới khuya. Ta còn nói huynh tối hôm qua tiễn ta về nhà, ở chỗ này ngồi đến rạng sáng mới rời khỏi.
- Yên tâm đi, Mỹ Kiêu tỷ chắc chắn sẽ không hoài nghi huynh. Dù sao một người là thư sinh yếu đuối khúm núm trầm mặc ít nói ở trước mặt nàng, một người khác, thì là võ giả cường đại không chút khách khí tùy ý ẩu đả nàng đây.
Lạc Thanh Chu nắm tay nàng nói nhỏ.
- Vị hôn phu nhà muội rất cường đại sao?
Tần nhị tiểu thư ngẩng lên gương mặt thanh lệ, mặt mũi tràn đầy tự hào cười nói:
- Đương nhiên. Hắn là anh hùng hảo hán văn võ song toàn, khoa cử trúng giải nguyên, võ cử đánh thứ nhất, quyền đả Kim Thiền tự, chân đá Thanh Vân quan, một chùm vôi chấn đánh bay quận chúa đây.
Lạc Thanh Chu cười ôm nàng vào trong ngực, nhắm ngay bờ mông đang nhếch lên của nàng ‘Ba’ đánh một cái:
- Nghịch ngợm.
Tần nhị tiểu thư ôm chặt hắn, trong mắt nhu tình như nước, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Ô, đừng lại đánh nơi đó của người ta, lưu manh...
Lạc Thanh Chu lại vỗ một cái, nói:
- Ai lưu manh?
Tần nhị tiểu thư lại ‘Ô’ một tiếng, gương mặt nhuộm đỏ vùi vào lồng ngực hắn, ô ô nói:
- Quên...
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhận lỗi.
Tần nhị tiểu thư ô ô nói:
- Thanh Chu ca ca, hèn mọn đáng thương tiểu Vi Mặc sai, huynh tha thứ cho nàng đi... A!
Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm nàng, nhẹ nhàng quay vài vòng trong đình viện mới để nàng xuống.
Tần nhị tiểu thư ôm chặt cổ của hắn, tim đập rộn lên, làm nũng nói:
- Thanh Chu ca ca, còn muốn, còn muốn...
Lạc Thanh Chu đang muốn ôm nàng tiếp tục quay vài vòng, đột nhiên nhìn thấy cửa chính có một thân ảnh đang đứng, lập tức cứng đờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tống Như Nguyệt lại liếc mắt nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt khuê nữ nhà mình, mở miệng nói:
- Các ngươi tiếp tục, ta đứng bên ngoài một hồi, khi nào xong gọi ta.
Nói xong, quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Gương mặt Tần nhị tiểu thư lập tức nóng lên, rời khỏi ngực hắn, thân thể mềm nhũn, kém chút té ngã.
Lạc Thanh Chu vội vàng đỡ nàng.
Thu nhi cùng Châu nhi đều từ trong nhà chạy ra.
Trái tim Tần nhị tiểu thư đập nhanh, thở gấp phì phò, trên gương mặt tràn đầy đỏ ửng, thân thể mềm mềm, cơ hồ đứng không nổi.
Lạc Thanh Chu thấy thế, âm thầm hối hận, vội vàng lấy ra một bình linh dịch từ trong tay áo, nhỏ ở trên mu bàn tay của nàng.
Trên mặt Tần nhị tiểu thư vẫn như cũ mang theo nụ cười vui vẻ, thở gấp nói:
- Thanh Chu ca ca, ta... Ta không sao...
Tống Như Nguyệt từ bên ngoài đi vào, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói:
- Thân thể Vi Mặc không tốt, ngươi cũng không phải không biết, lần sau tiết chế một chút.
Gương mặt Tần nhị tiểu thư xinh đẹp đỏ lên nói:
- Mẫu thân, tại sao phải dùng ‘tiết chế’ cái từ này, ta và Thanh Chu ca ca chỉ đang chơi đùa một chút.
Tống Như Nguyệt nhướng mày, nói:
- Chơi đùa một chút, cái từ này rất tốt à? Về sau không cho phép dùng nữa.
Tần nhị tiểu thư: - ...
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, vội vàng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta ra bên ngoài chờ.
Nói xong, lập tức quay người rời đi, ra khỏi tiểu viện.
Mẹ con hai người đứng trong tiểu viện, ngươi một lời, ta một câu, âm thanh dần dần hạ thấp.
Không bao lâu.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi ra từ trong nhà.
Lạc Thanh Chu đứng ở dưới đại thụ ngoài cửa, đang nghĩ ngợi chuyện, mấy người cùng một chỗ đi ra từ trong viện.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không có để ý.
Tống Như Nguyệt ôn thanh nói:
- Thanh Chu, đi thôi, nhạc phụ ngươi chuẩn bị cho ngươi một chút quà tặng, chờ một lúc ngươi xách theo. Thuốc của Vi Mặc còn thiếu một vị cuối cùng, chuyện này dựa vào ngươi và Mỹ Kiêu. Nhớ kỹ đi tới đó, thái độ cần cung kính một chút, người ta thế nhưng là thân vương, ngàn vạn không thể mất cấp bậc lễ nghĩa...