Lạc Thanh Chu giúp nàng mặc xong vớ lưới, lúc này mới giúp nàng cởi ra dây thắt lưng trên cổ tay, đỡ nàng lên, tự mình giúp nàng buộc lại dây thắt lưng bên trên bờ eo nhỏ nhắn.
Sau đó nói:
- Được rồi, trở về đi.
Bách Linh đứng tại chỗ sửng sốt một chút mới vội vàng chạy nhanh, đi qua cầm lấy giày, ra khỏi gian phòng.
- Kẹt kẹt...
Cửa sổ đột nhiên mở ra.
Nàng đứng ngoài cửa sổ thở phì phò đưa tay ra nói:
- Cô gia, còn vớ của người ta!
Lạc Thanh Chu cầm lên vớ lưới màu hồng của nàng từ trên giường, đi tới nói:
- Cho.
Bách Linh ngơ ngác một chút, lập tức biến sắc, xoay người chạy mất.
Lạc Thanh Chu đi tới trước cửa sổ, nhìn nàng chạy trốn tới trong đình viện nói:
- Làm sao vậy, từ bỏ?
Bách Linh ở trong viện quay đầu nói:
- Thối cô gia, ngươi lại muốn lừa người ta! Người ta mới sẽ không lại bị ngươi lừa.
Nói xong lập tức trốn ra tiểu viện, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu đứng ở phía trước cửa sổ, nắm vớ lưới trong tay, đang suy nghĩ chuyện, Tiểu Điệp từ hành lang đi qua, đứng ở ngoài cửa sổ nói:
- Công tử, ngươi lại khi dễ Bách Linh tỷ tỷ?
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Là nàng tới khi dễ ta trước, ta chỉ cho nàng một bài học mà thôi.
Tiểu Điệp nhìn thoáng qua vớ lưới trong tay hắn, khẽ thở dài một hơi.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Làm sao vậy, ăn dấm rồi?
Tiểu Điệp lắc đầu, nói:
- Công tử, ngươi chừng nào thì thành thân? Đợi sau khi công tử thành thân, nếu như thích ai, có thể trực tiếp nói với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư sẽ đồng ý.
Lạc Thanh Chu nói:
- Làm sao ngươi biết nhị tiểu thư sẽ đồng ý?
Tiểu Điệp nói:
- Thu nhi tỷ tỷ nói. Thu nhi tỷ tỷ nói, nếu như công tử thích Bách Linh tỷ tỷ và Hạ Thiền tỷ tỷ, có thể để nhị tiểu thư giúp công tử đi tìm đại tiểu thư xin.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hai đầu lông mày lộ ra một tia suy tư.
Tiểu Điệp nói:
- Công tử, nô tỳ kia đi trước. Đúng rồi, công tử có muốn giặt vớ trong tay không?
- Không cần.
Lạc Thanh Chu thu vào.
Tiểu Điệp cổ quái nhìn hắn một cái, ‘A’ một tiếng, quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống trước bàn, yên tĩnh một hồi mới bắt đầu tự hỏi chuyện tiếp theo cần xử lý lúc xế chiều.
Đều đã thu tập được mấy vị thuốc, còn thiếu một vị là sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ.
Cho nên buổi chiều, Nam Cung quận chúa muốn dẫn hắn đi Đoan Vương phủ, bái phỏng vị Đoan vương gia kia, nghĩ biện pháp thu thập được một vị thuốc cuối cùng.
Từ hành vi cùng biểu hiện lần trước của đối phương ở Kim Thiền tự đến xem, vị Đoan vương gia kia hiển nhiên có chút không muốn mặt và bá đạo, cho nên đối phó cũng không quá dễ dàng.
Bất quá còn tốt, đối phương tựa hồ rất có hứng thú với phật kệ.
Không biết lại làm mấy bài cho hắn, phải chăng có thể đổi được sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ.
Có khả năng không quá dễ dàng như vậy.
Có lẽ còn cần bỏ ra cái giá lớn khác.
Dù sao chỉ còn một vị thuốc cuối cùng, hắn nhất định phải lấy được, vô luận trả bất cứ giá nào, hắn đều muốn cầm về.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong bất tri bất giác, mặt trời đã lên tới giữa không trung.
Lạc Thanh Chu bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, sau đó ra cửa, đi Mai Hương uyển.
Vừa tới cửa ra vào, đột nhiên nghe được trong tiểu viện truyền đến tiếng Tần nhị tiểu thư ho khan.
Hắn vội vàng đi vào.
Trước bồn hoa trong tiểu viện, Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ngắt lấy hoa tươi nở rộ bên trong.
Thu nhi bưng bình hoa, đứng hầu ở bên cạnh.
Châu nhi cầm áo lông chồn tuyết trắng, cầu khẩn nàng khoác thêm vào.
Lạc Thanh Chu đi vào tiểu viện, Tần nhị tiểu thư cầm trong tay một đóa hoa tươi, đứng lên, nhìn hắn cười nói:
- Thanh Chu ca ca, đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích, không thể lại tới gần.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, đứng lại tại chỗ.
Tần nhị tiểu thư cắm hoa tươi trong tay vào trong bình hoa, nhìn trong phòng một chút, nói khẽ:
- Mỹ Kiêu tỷ còn đang ngủ, huynh không thể tới gần phòng, miễn cho nàng nhìn thấy không cao hứng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tính tình lớn như thế sao?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Nàng sợ huynh nhìn lén nàng.
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Ta cũng không có hứng thú với nàng.
Tần nhị tiểu thư ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, sau đó nói với Châu nhi cùng Thu nhi bên cạnh:
- Các ngươi vào nhà trước đi.
Châu nhi vội vàng đưa áo lông chồn tới trước mặt Lạc Thanh Chu, nói:
- Cô gia, để tiểu thư mặc vào đi, tiểu thư vừa rồi lại ho khan.
Lạc Thanh Chu đáp ứng, nhận lấy áo lông chồn.
Hai tiểu nha đầu lúc này mới rời đi, vào phòng.
Tần nhị tiểu thư có chút nhíu lên lông mày tinh tế, thở dài một hơi nói:
- Thanh Chu ca ca, người khác đều mặc áo mỏng, Vi Mặc chỉ muốn mặc áo lông chồn trong ngày mùa đông thôi, thật là khó chịu.