Lạc Thanh Chu giật nảy mình, lập tức thu hồi, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bách Linh một bộ váy phấn thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nhìn hắn giống như nhìn biến thái:
- Khó trách cô gia đưa người ta vớ lưới và giày, còn chủ động giúp người ta mặc vào, thì ra cô gia muốn nhân cơ hội sờ chân người ta.
Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói:
- Có chuyện gì không?
Bách Linh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Không có việc gì thì không thể tới sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta muốn đi học.
Bách Linh cười lạnh nói:
- Đọc cái sách gì? Quyển chân ngọc tranh minh hoạ trong tay kia sao?
Lạc Thanh Chu nâng tay lên quyển sách trong tay:
- Bách Linh, ngươi hiểu lầm cô gia. Quyển sách trong tay cô gia mặc dù bên trong vẽ tranh minh hoạ về chân ngọc, nhưng thật ra là một bản sách vẽ lại kinh mạch trong cơ thể người, phía trên ghi rõ các loại kinh mạch trên chân, cô gia là vì giúp nhị tiểu thư chữa bệnh mới xem sách này, hi vọng ngươi chớ nghĩ bậy, oan uổng cô gia.
- Hứ, lừa gạt ai đây!
Bách Linh một mặt không tin.
Lạc Thanh Chu trực tiếp mở sách, đứng người lên, chỉ vào một bản vẻ chân ngọc tuyết trắng nhỏ nhắn xinh xắn nói:
- Chính ngươi mở to hai mắt xem thật kỹ một chút.
Nói rồi đi tới trước cửa sổ, đưa tới trước mặt của nàng.
Bách Linh thấy thế, sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu nhìn lại.
Lập tức nghi ngờ nói:
- Cô gia, cái này không phải là một cái chân nhỏ đáng yêu thôi à, phía trên căn bản cũng không có... A!
Lạc Thanh Chu đột nhiên đưa tay ghìm chặt cổ của nàng, trực tiếp bắt nàng từ ngoài cửa sổ kéo vào trong phòng, lập tức ‘Ba’ một tiếng, đóng cửa sổ lại.
- Cô... Cô gia, ta sai rồi...
Bách Linh nằm trên mặt đất, cầu khẩn xin tha.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, giải khai dây thắt lưng trên hông của nàng, một tay rút ra, trói hai tay của nàng tay ra sau lưng.
Sau đó lại cầm dây thừng, cũng trói lại hai chân của nàng.
- Cô gia, tha mạng...
Bách Linh vặn vẹo giãy dụa trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu trực tiếp bế nàng lên, cởi xuống giày của nàng, đi vào buồng trong.
- Cô gia, không được... Người ta không muốn...
Bách Linh nhìn giường lớn trong phòng, bắt đầu luống cuống.
Lạc Thanh Chu ôm nàng đến bên giường, trực tiếp nhét nàng vào gầm giường, sau đó lạnh mặt nói:
- Nói một trăm lần câu 【 Cô gia ta sai rồi 】 , lại nói một trăm lần câu 【 Cô gia ta lần sau cũng không dám nữa 】 , nói xong sẽ thả ngươi ra, không nói hoặc nói ít đi một câu, chờ một lúc sẽ lột sạch y phục của ngươi, để ngươi biết cô gia lợi hại.
Nói xong, quay người rời đi.
Đi tới bàn trước cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục nhìn tranh minh hoạ.
- Ô ô, cô gia, ta muốn nói cho Thiền Thiền, nói cho đại tiểu thư, nói cho nhị tiểu thư, nói cho phu nhân, nói cho...
Trong miệng nàng đột nhiên dừng lại.
Lạc Thanh Chu đứng người lên, đi về phía nàng.
- Cô gia, ta sai rồi... Cô gia, ta sai rồi...
Nàng trợn to con ngươi, ghé vào gầm giường, vội vàng bắt đầu nhanh chóng nói.
Lạc Thanh Chu cầm sách, đi đến bên giường, ngồi xuống, một bên nghe nàng nói, một bên tiếp tục xem tranh minh hoạ trong tay.
- Cô gia, ta sai rồi... Ô ô, cô gia, ta sai rồi...
Sau một lúc lâu.
- Cô gia, ta nói xong câu nói đầu tiên...
Bách Linh một mặt đau khổ nói.
Lạc Thanh Chu để sách xuống, nhìn nàng nói:
- Rõ ràng còn ít mấy lần, mà bên trong còn nhiều thêm mấy cái ‘ô ô’. Bách Linh, xem ra cô gia cần trừng phạt ngươi một chút.
Nói xong, đưa tay xốc lên váy phấn của nàng.
- A, cô gia, không muốn...
Lạc Thanh Chu hung hăng bấm một cái trên đùi của nàng.
- A! Đau...
Bách Linh lập tức nước mắt rưng rưng, cuống quít tiếp tục nói:
- Cô gia, ta sai rồi... Cô gia, ta sai rồi...
Lại nói liên tiếp mười mấy lần.
Lạc Thanh Chu thu tay lại, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Bách Linh nức nở một tiếng, tiếp tục nói:
- Cô gia, ta lần sau cũng không dám nữa... Cô gia, ta lần sau cũng không dám nữa...
Lần này, nàng nói miệng đắng lưỡi khô, một mực nói hơn một trăm lần.
Sợ số lần không đủ, nàng lại nói nhiều hơn vài chục lần.
- Cô gia, ta nói xong...
Bách Linh ngậm nước mắt, dẹp miệng, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu lã chã chực khóc.
Lạc Thanh Chu lúc này mới thu hồi sách, kéo nàng ra khỏi gầm giường, trước giúp nàng mở ra dây thừng trên chân, dừng một chút, cầm chân nhỏ mặc vớ lưới màu hồng của nàng, nói:
- Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn, cô gia cho ngươi thêm một đôi vớ mới, dùng nó xem như cổ vũ đi.
Dứt lời, không nói lời gì, giúp nàng cởi bỏ vớ lưới màu hồng trên chân, sau đó dùng ngón tay đo đạc một chút chân nhỏ tuyết trắng tiêm tú của nàng, lại vuốt ve một hồi, lấy ra một đôi vớ lưới màu trắng, giúp nàng mặc vào.
Bách Linh sâu kín nhìn hắn, nức nở một chút, không dám lên tiếng.