Nhị tiểu thư nói:
“Tỷ phu thân thế đáng thương, lại đến ở rể Tần gia chúng ta, không có thân nhân, không có bằng hữu, lẻ loi hiu quạnh, trong lòng khẳng định tự ti khổ sở... Nếu không ai quan tâm, sẽ rất thê lương.”
Châu nhi không còn dám nhiều lời.
- Khụ khụ...
Đi được chốc lát, Tần Vi Mặc thở gấp hổn hển, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, bị gió lạnh thổi qua, ho khan vài tiếng, thân thể nhu nhược đến đáng thương.
Ma ma bên cạnh vội vàng giúp nàng quấn chặt áo khoác trên người, lại để cho nha hoàn mở dù, đi ở phía trước cản trở gió lạnh thổi tới.
Tần Vi Mặc lại che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, đắng chát lẩm bẩm:
- Ta thật vô dụng...
Vành mắt Châu nhi đỏ lên, muốn thuyết phục, lại không dám mở miệng.
Nha hoàn khác cùng ma ma đi theo bên cạnh cũng đều thần sắc ảm đạm, cúi đầu trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau, đi đến tiểu viện Lạc Thanh Chu ở.
Châu nhi vội vàng chạy lên gõ cửa:
- Cô gia, tiểu thư nhà ta tới thăm ngươi. Tiểu Điệp, ngủ chưa? Mau tới mở cửa.
Tiểu Điệp ở trong phòng lo lắng thân thể của công tử, căn bản ngủ không được, đang ở trên giường thêu hoa.
Nghe phía bên ngoài có tiếng đập cửa, lập tức xuống giường, đi ra ngoài mở cửa.
Mà lúc này Lạc Thanh Chu đang ngồi ở trước bàn sách đọc sách, nghe được âm thanh, do dự một chút, để sách xuống, về tới trên giường nằm xuống.
Ghi chép liên quan tới thần hồn trên sách rất ít, cũng chỉ có vài đoạn, mà lại người viết sách cũng không phải thật gặp qua, đều là tin đồn, không biết thực hư.
Trong lòng hắn có chút thất vọng.
Xem thân thể hắn phản ứng qua trước đó, cùng điều ghi lại trên sách, hắn cảm thấy thần hồn Xuất Khiếu có lẽ thật có thể thực hiện, cũng không phải là tùy ý bịa đặt.
Sau khi thần hồn cường đại, có thể rời khỏi thân thể, tự bay đi, không chỉ có thể ngao du thiên địa, còn có thể nhìn thấy âm hồn quỷ quái người bình thường không nhìn thấy, vân vân.
Những mẩu chuyện ngắn quỷ quái ghi lại trên sách, có lẽ là tồn tại thật.
Hắn quyết định khi nào có thời gian lại đi tiệm sách phía ngoài tìm một chút, có lẽ có thể tìm được một vài thư tịch giới thiệu về thần hồn. Đồng thời, hắn còn muốn mua mấy quyển thư tịch giới thiệu về võ giả.
Mặc dù hắn bây giờ đã trở thành võ giả chân chính, nhưng hiểu rõ đối với đám võ giả vẫn như cũ ở vào giai đoạn không biết gì.
Đang lúc suy nghĩ miên man, Tiểu Điệp đã dẫn người đi vào tiểu viện.
Tiểu nha đầu cung kính nói:
- Nhị tiểu thư, nô tỳ đi xem cô gia một chút xem cô gia đã ngủ thiếp đi chưa?
Nói rồi nàng chạy tới cửa sổ, đứng phía trước cửa sổ nhẹ giọng gọi:
- Cô gia, Nhị tiểu thư tới thăm người, người đã ngủ chưa?
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Hắn bây giờ mặc dù thân thể cùng tinh thần đều khôi phục, nhưng đầu óc vẫn như cũ rất loạn, không muốn nói chuyện.
Mà loại tình huống này, lấy thân phận cùng quan hệ của hai người, cũng không tiện gặp mặt nói chuyện.
Hắn ngược lại không quan trọng, chỉ sợ đến lúc đó vị nhạc mẫu đại nhân kia nghe nói, lại muốn nổi nóng, nói tỷ phu cùng cô em vợ đêm hôm khuya khoắt lén lén lút lút cấu kết làm bậy, vậy thì phiền toái.
- Tiểu Điệp, không cần gọi nữa... Hình như tỷ phu đã nghỉ ngơi, vậy không nên quấy rầy hắn, ta đứng ngoài cửa sổ nhìn xem một chút là được.
Giọng nói Tần nhị tiểu thư ôn nhu ở bên ngoài vang lên.
- Khụ khụ...
Còn có tiếng ho khan.
Thậm chí có thể nghe được tiếng thở hổn hển.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nghi hoặc, không biết vị Nhị tiểu thư này đến cùng mắc bệnh gì, thể cốt vậy mà yếu như thế, còn không bằng cô nương khác.
Tần Vi Mặc đứng dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, thần sắc nhu hòa mà lo lắng, nhìn thoáng qua vào trong phòng, thấp giọng nói:
- Tiểu Điệp, ngày mai ta lại đến thăm tỷ phu... Ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt, ban đêm cần vào phòng nhìn nhiều, đắp kín chăn cho hắn...
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, trong lòng ấm áp.
Tần phủ mặc dù cũng có chỗ không như ý, nhưng so với Thành Quốc phủ mà nói, nơi này thật là quá tốt rồi.
Có thể ăn no, có thể mặc ấm, còn có người quan tâm.
Vô luận là chủ nhà hay là hạ nhân đối đãi với hai người chủ tớ bọn hắn đều rất tốt.
Lần này ở rể, thật là nhân họa đắc phúc.
Tần Vi Mặc căn dặn xong, che miệng trầm thấp ho khan vài tiếng, lúc đang muốn rời đi, một nha hoàn đột nhiên vội vàng bước chân từ ngoài cửa chạy vào, gấp giọng hô:
- Tiểu Điệp! Tiểu Điệp! Công tử nhà ngươi khá hơn chút nào không? Nhanh để hắn, phu nhân muốn hắn...
Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường:
- ...
Tiểu Điệp một mặt mơ hồ.
Nha hoàn kia thở hồng hộc, rồi nói tiếp:
Muốn... Muốn hắn đi qua... Phu nhân thúc gấp, nói vô luận chết sống, đều muốn... Đều muốn nhấc hắn đi qua...
Tiểu viện chớp mắt an tĩnh.
Tiểu nha hoàn kia thở hồng hộc, lúc này mới nhìn thấy Tần Vi Mặc, vội vàng nói:
- Nhị.. Nhị tiểu thư...