Tần Vi Mặc có chút nhíu mày.
- Tỷ phu ngã bệnh, nghỉ ngơi trong phòng, đêm nay không thể ra ngoài.
Tiểu nha hoàn lập tức vẻ mặt đau khổ nói:
- Nhị tiểu thư, nhưng mà... Nhưng chỗ phu nhân...
Tần Vi Mặc lại từ cửa sổ nhìn vào trong phòng một chút, ôn nhu nói:
- Không sao đâu, ta đi nói với mẫu thân là được.
Một đoàn người rời khỏi tiểu viện.
Tiểu nha hoàn Mai nhi kia cũng đành phải đi theo ra ngoài.
Tiểu Điệp đóng kỹ cửa sân, lại đi tới trước cửa sổ nhìn thoáng qua trong phòng, mới trở về phòng mình, tiếp tục ngồi trên giường thêu hoa.
Tần Vi Mặc được Châu nhi và Thu nhi nâng đỡ, đi vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Trước có nha hoàn bung dù che gió, sau có mấy ma ma tuổi khá lớn chen chúc đỡ nàng, như công chúa xuất hành.
Nhưng toàn bộ đội ngũ, an tĩnh dị thường.
Ven hồ, trên cây dương liễu treo đầy đèn màu sáng tỏ, gió đêm phất qua, trong hồ nước, sóng gợn lăn tăn, hoa sen lung lay trong gió, đẹp không sao tả xiết.
Tần Vi Mặc ôn nhu nhìn, trên gương mặt thanh lệ tao nhã lại như vẽ, lộ ra thần sắc hơi say.
Áo lông trắng tuyết bọc lấy thân thể, gió đêm quét qua cành liễu rũ, tú mỹ mềm mại, yếu ớt.
- Tiểu thư, trên hồ gió lớn, chút nữa chúng ta đừng lên thuyền.
Châu nhi đỡ nàng, lo âu khuyên.
Một bên khác Thu nhi cũng nói khẽ:
- Đúng vậy tiểu thư, chúng ta đi dạo bên hồ một chút, có phu nhân bồi khách nhân là được rồi.
Tần Vi Mặc yên lặng một chút, ôn nhu nói:
- Ừm.
Hai nha hoàn nhìn nhau, âm thầm kinh ngạc, đêm nay sao tiểu thư nghe lời như vậy?
Lập tức trong lòng hai người khẽ động: không phải là cô gia thân thể không thoải mái, cho nên tiểu thư không có tâm tình?
Không bao lâu.
Chỗ cửa tròn treo đèn lồng, đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười nói.
Lập tức, một đám nha hoàn người hầu vây quanh vài quý phụ nhân phong thái yểu điệu, vừa nói vừa cười đi vào vườn.
Tống Như Nguyệt thân là chủ nhà, tự nhiên đi chính giữa.
Trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, mang theo nụ cười kiều mị mê người, nhưng nhìn rất giả tạo.
Mà bên cạnh nàng là mấy thiếu phụ trẻ, trên mặt cũng tươi cười xán lạn, chỉ là miệng nói chuyện như kèm gươm chỉa giáo.
Bầu không khí nhìn như hòa hợp sung sướng, lại ẩn giấu đao kiếm.
Nữ nhân thời này, rảnh rỗi chỉ thích nói chuyện phiếm ganh đua so sánh hơn thua .
Tần Vi Mặc đi lên cúi người hành lễ, rất lễ phép chào hỏi các quý phụ nhân trẻ tuổi kia.
- Nha, đây không phải Vi Mặc sao, thân thể ngươi như này, sao có thể ra ngoài chạy loạn, đêm nay có gió, ngươi vẫn nên trở về phòng đợi, chúng ta có mẫu thân ngươi bồi là được rồi.
- Chậc chậc, gương mặt này, tư thái này của Vi Mặc, thật sự là càng lớn càng động lòng người, nhìn còn đẹp hơn mẫu thân ngươi nhiều.
- Nghe nói Vi Mặc thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông. Ngay cả Thanh Uyển nhà ta đều khen mấy tác phẩm xuất sắc của ngươi không dứt miệng đây.
Mấy quý phụ nhân mặc dù nói chuyện với Tống Như Nguyệt mang gươm mang kiếm, nhưng đối với thiếu nữ yếu đuối dịu dàng trước mắt này, lại phá lệ yêu thích, hoặc nói là thương hại, thái độ đều rất tốt.
Lúc này, một thiếu nữ mặc váy dài lam nhạt, từ sau lưng một quý phụ nhân đi ra, cười nói:
- Vi Mặc muội muội, rất lâu không gặp. Lần trước đến nhà ngươi, còn đi cùng Mạnh tỷ tỷ, cũng đã qua hơn mấy tháng rồi.
Thiếu nữ này bộ dáng dịu dàng, dáng điệu uyển chuyển, tên là Tô Thanh Uyển, là tài nữ rất nổi danh ở Mạc Thành.
Bình thường hành vi không câu nệ, thường xuyên xuất đầu lộ diện, đi tham gia các loại thi từ ca hội, còn hiếu thắng thi đấu với nam tử và rất nhiều văn nhân tài tử ở Mạc Thành.
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Tô tỷ tỷ vài ngày trước ở Uyên Ương Lâu làm bài « Quên xuân », khắp nơi Mạc Thành đều đang truyền tụng đó.
Tô Thanh Uyển cười cười, nói:
- Không đáng nhắc tới.
Mắt nàng ta lập tức sáng lên, nhìn ven hồ nhìn một chút, hỏi:
- Vi Mặc muội muội, vị tỷ phu ở rể nhà ngươi đâu? Bài Tuyết trắng: Đông qua tuyết trắng vẫn vấn vương, rung cành hoa rụng khắp muôn phương, và bài Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung kia, thật sự là hắn làm sao?
Tần Vi Mặc còn chưa trả lời, Tống Như Nguyệt nhân tiện nói:
- Đương nhiên là tiểu tử đó làm, cái này còn có thể giả sao?
Lập tức trên mặt lộ ra một tia đắc ý:
- Bài Vân tưởng y thường hoa tưởng dung kia, làm ngay trước mặt ta.
Trong lòng lại đắc ý tăng thêm một câu: tiểu tử đó nhìn ta làm, nếu không phải ta xinh đẹp như hoa, hắn làm sao làm ra được đây?
Phụ nhân bên cạnh lập tức cười quái dị tiếp lời nói:
- Như Nguyệt, tiểu tử kia đâu rồi? Sao còn chưa đến? Một tiểu tử ở rể mà thôi, kiêu ngạo như vậy, còn muốn mấy người chúng ta chờ sao?