Châu nhi cúi đầu, không còn dám lên tiếng.
Mặc dù nàng biết cô gia không phải cố ý, nhưng ở trước mặt phu nhân, nàng tuyệt đối không thể giải thích giúp cô gia.
Phu nhân nói cái gì, vậy tuyệt đối là cái đó.
Tại Tần phủ, phu nhân nói cái gì đều đúng.
- Hừ, yếu đuối, ăn nhiều cơm như vậy. Thời điểm phải dùng hắn, hắn lại lười biếng, nên để tiểu tử kia đến hậu hoa viên chăm hoa cho ta, làm việc nhiều, làm nhiều chuyện, hầu hạ ta nhiều hơn. Cả ngày ở trong phòng, không sinh bệnh mới là lạ.
Dáng người Tống Như Nguyệt một bên yểu điệu đi tới sảnh đãi khách, một bên trợn mắt bất mãn quở trách.
Lúc Châu nhi đi theo tới bên ngoài phòng đãi khách, cung kính nói:
- Phu nhân, Nhị tiểu thư đã ra cửa, nô tỳ đi báo cho Nhị tiểu thư một tiếng.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại nói:
- Nha đầu kia ra làm gì? Ban đêm gió lớn, bên hồ lại có gió nóng, một lạnh một nóng, rất dễ bị bệnh. Ngươi bảo nàng mặc dày một chút, chớ có để cảm lạnh.
- Nô tỳ tuân lệnh.
Châu nhi vội vàng cáo lui.
Đợi nàng đi xa, Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy ưu sầu thầm nói:
- Vốn muốn để tiểu tử kia đến tranh cho ta mặt mũi, để cho ta lấy lại chút mặt mũi trước mặt mấy tiểu đề tử kia, hắn đổ bệnh, thật sự phiền lòng.
Nàng và mấy phu nhân kia mặt ngoài hoà hợp, kỳ thực mỗi lần gặp mặt đều âm thầm cạnh tranh.
Các loại khoe khoang, các loại mỉa mai nói móc gièm pha lẫn nhau.
Bởi vì chuyện bị Thành Quốc phủ từ hôn và thu được một người ở rể, nàng lần trước đều bị những người kia mỉa mai cười nhạo, rất mất mặt và buồn bực.
Vốn định hôm nay để tiểu tử thúi kia giúp nàng hả giận, lại không ngờ tiểu tử thúi kia vậy mà cho nàng leo cây, thực sự chán ghét mà.
Chờ hắn khỏi bệnh, cho hắn đẹp mặt!
Tống Như Nguyệt tức giận suy nghĩ, lại thở dài một hơi, đành phải lắc lắc bờ mông, eo thon nhỏ nhắn đi vào sảnh đãi khách, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.
Dưới ánh đèn, tư thái nở nang thướt tha, gương mặt kiều nộn xinh đẹp, vẫn như cũ là một mỹ thiếu phụ phong hoa tuyệt đại tuổi trẻ mỹ mạo. Mấy quý phụ nhân đang uống trà nói chuyện trời đất trong sảnh đãi khách nhìn thấy nàng đến, bên trong ánh mắt đều là hâm mộ ghen ghét, lập tức như hoa đứng lên, hàn huyên vài câu thâm tình.
Sau đó một phu nhân âm dương quái khí nói:
- Như Nguyệt, mấy bài thơ kia thật là con rể tú tài ở rể của ngươi sáng tác? Ta nghe lão gia nhà ta nói, thơ kia cũng không phải tú tài bình thường có thể làm ra được, ngươi cũng đừng gạt chúng ta?
Lại có một phu nhân cười như không cười nói:
- Là thật là giả, đêm nay chẳng phải sẽ biết rồi sao. Như Nguyệt, ta hôm nay mang theo chất nữ Thanh Chiếu nhà ta tới, nàng được vinh dự là tài nữ đầu tiên của Mạc Thành, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, thi từ đều giỏi. Đêm nay chúng ta sẽ biết được tài năng của tài tử ở rể trong miệng ngươi nói tới kia là như thế nào.
Những người khác cũng đều ồn ào phụ họa.
Tống Như Nguyệt rất xấu hổ, nghe mấy phụ nhân lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác chuẩn bị nhìn nàng làm trò cười, lời lúc đầu đang muốn đến khóe miệng, lại cứng rắn nuốt lại xuống bụng.
Nếu nói tiểu tử thúi kia đột nhiên ngã bệnh không thể tới, chẳng phải tự đánh mặt của mình.
Nào có trùng hợp như thế, sớm không sinh bệnh muộn không sinh bệnh, hết lần này tới lần khác lúc cần thì hắn lại sinh bệnh, nói rõ không phải là chột dạ không dám tới sao?
Trên mặt Tống Như Nguyệt miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt trấn định, chào hỏi các nàng cùng đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Lúc đi đến đại sảnh, nàng lập tức liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đi qua một bên.
Nha hoàn kia vội vàng tiến đến chỗ gần.
- Mau đi xem tiểu tử thúi kia một chút, không chết thì bắt hắn tới đây! Chết cũng phải nhấc hắn tới.
Trên mặt Tống Như Nguyệt vẫn mang theo ý cười xán lạn kiều mị, miệng lại cắn răng thấp giọng nói.
Nha hoàn lập tức vội vàng rời đi.
Một chỗ khác trong hoa viên.
Tần Vi Mặc mặc lấy áo lông thật dày màu tuyết trắng, nhíu đôi lông mày tinh tế, được Châu nhi nâng đỡ cùng mấy tiểu nha hoàn, lão bà tử chen chúc, mặt mũi tràn đầy lo âu đi về phía tiểu viện của Lạc Thanh Chu ở.
- Tiểu thư, đại phu nói, cô gia không có chuyện gì, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, ngài không cần lo lắng. Nếu không, đừng đi nữa.
Châu nhi nhẹ giọng thuyết phục.
Nàng không muốn để cho tiểu thư nhà mình đi qua.
Dù sao đã là ban đêm, nam nữ thụ thụ bất thân, hai người lại là quan hệ tỷ phu và cô em vợ, sẽ bị người ngoài đàm tiếu.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Tỷ phu ngã bệnh, ta tự nhiên muốn đi xem một chút.
Dừng một chút, nàng lại khẽ thở dài một một tiếng:
“Coi như thay tỷ tỷ đi xem một chút, tỷ tỷ hẳn sẽ không đi...”