Dạo qua bốn phía một vòng, thiếu nữ quay đầu ngựa, mang theo phụ nhân rời đi, đến khách điếm gần đó tìm kiếm.
Lạc Thanh Chu lấy ra mặt nạ, nhảy vào trong phủ, lặng yên không một tiếng động về tới tiểu viện.
Vào trong tiểu viện, lột sạch quần áo, sau đó kéo lên hai thùng lớn nước giếng lạnh buốt, đợi trái tim đang đập nhanh dần dần bình phục lại, bắt đầu dùng nước lạnh tắm rửa.
Xung quanh, từ trên xuống dưới, đang lúc xoa tắm, đột nhiên cảm thấy là lạ, quay đầu nhìn lại, bên trên hành lang tối đen lại có một thân ảnh đang đứng đấy, tĩnh không một tiếng động mà nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu cứng người tại chỗ, sửng sốt mấy giây sau, cuống quít che lấy cái mông ngồi xuống, nói.
- Thiền Thiền, ngươi làm gì? Đến đây lúc nào?
Hạ Thiền cầm kiếm, đứng ở trong hành lang, vẫn như cũ yên tĩnh im lặng nhìn hắn không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu tranh thủ thời gian cầm lên thùng gỗ, đổ hết nước trong thùng vào trên người, cầm qua khăn mặt, ngồi xổm chà lau thân thể, nói:
- Quá phận, sao có thể nhìn lén cô gia tắm rửa.
Lạc Thanh Chu lau khô thân thể, vội vàng mặc vào nội y, áo ngoài, một bên lau sạch tóc, đi qua nói:
- Bị hù dọa không? Đi thôi, đi vào nhà, cô gia cho ngươi xem đủ.
- Hừ!
Hạ Thiền bước nhanh rời đi, trực tiếp đi ra từ cửa chính, còn thuận tiện giúp hắn đóng cửa lại.
Lạc Thanh Chu đứng dưới mái hiên, nhìn cửa sân đóng chặt, trong lòng hơi ấm.
Đây là phát hiện hắn đi ra, cho nên một mực ở đây chờ hắn về à? Lại hoặc là, nhị tiểu thư nói cho nàng biết, để nàng bất cứ lúc nào chuẩn bị đi tiếp ứng?
Suy nghĩ đến nhị tiểu thư, phải đi nói cho nàng một tiếng, miễn cho sáng mai vị Nam Cung quận chúa kia tới, lộ ra sơ hở.
Nhị tiểu thư nói không chừng còn đang lo lắng.
Suy nghĩ đến điểm này, hắn lập tức lau khô tóc, ra cửa, đi thẳng tới Mai Hương uyển.
Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, thấy không có người đáp lại, đang muốn từ tường viện nhảy vào, cửa sân đột nhiên ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra.
Châu nhi thò đầu ra, thấy là hắn, vội vàng nói:
- Cô gia, mau vào, tiểu thư còn chưa ngủ, đêm nay lại ho khan.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng trầm xuống, lập tức đi vào.
Thư phòng vẫn sáng đèn.
Hắn bước nhanh vào phòng, đi đến cửa thư phòng, Thu nhi đi ra từ gian phòng bên cạnh, nói khẽ:
- Cô gia, nô tỳ giúp người cởi giày.
Nói xong liền đến ngồi xổm ở trước mặt hắn, ôm chân của hắn, giúp hắn cởi giày.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, một mặt hoài nghi nhìn nàng.
Thu nhi đứng người lên, gặp hắn dùng loại ánh mắt này nhìn mình chằm chằm, gương mặt ửng đỏ, cúi đầu nói:
- Cô gia, nô tỳ không có... Không có đam mê luyến chân...
- Không đánh đã khai.
Châu nhi ở bên ngoài hừ lạnh.
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra nụ cười ấm áp, vươn tay, vuốt vuốt nha đầu trước mặt, khích lệ nói:
- Không sao đâu, có cũng không quan hệ, thích gì liền dũng cảm theo đuổi, đừng sợ người khác chê cười. Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng chim hộc (thiên nga)?
- Cô gia, nô tỳ thật không có...
Thu nhi đỏ mặt, còn muốn giải thích, cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, ôn nhu nhược nhược lại thanh tú động lòng người đứng ở trong cửa, nhẹ giọng cười nói:
- Thanh Chu ca ca, đừng dạy xấu Thu nhi. Thiên nga nào có chí hướng là chân đây?
Châu nhi vào nhà hiếu kỳ hỏi.
- Cô gia, chim hồng chim hộc gì? Nấu nước dùng sao?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, đáp:
- Đúng, nấu nước dùng.
Nói xong, lập tức vào phòng, khép cửa phòng lại.
Tần nhị tiểu thư còn đang che miệng cười trộm.
Dưới ánh đèn, dung nhan thanh lệ dịu dàng xinh đẹp như hoa, hai con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng, bộ dáng xinh xắn đáng yêu, tư thái yếu đuối mà mê người.
Lạc Thanh Chu đưa tay nắm bờ eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng vào trong ngực, cảnh cáo nói:
- Lại cười?
Tần nhị tiểu thư cắn môi, nhịn được cười, nhưng ba quang nhẹ nhàng trong con ngươi, vẫn như cũ mang theo ý cười, mà cái cằm trắng nõn còn có chút giơ lên, giống như đang gây hấn.
- Liền cười, Thanh Chu ca ca muốn như thế nào?
- Ba!
Tay Lạc Thanh Chu nắm cả vòng eo tinh tế của nàng, đột nhiên đập vào bên trên mông của nàng, thấp giọng nói:
- Không nghe lời, đánh đòn.
Thân thể Tần nhị tiểu thư cứng đờ, con ngươi trợn to ngập nước, cắn môi nhìn hắn, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt bò lên hai vết đỏ ửng kiều diễm ướt át, giật mình, ngượng ngập nói:
- Thanh Chu ca ca, ngươi...
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm gương mặt nàng đang đỏ bừng một hồi, đột nhiên từng chút từng chút ôm ngang nàng, đi vào trên giường trong phòng.
Thân thể Tần nhị tiểu thư bắt đầu mềm nhũn, trái tim bắt đầu đập mạnh, ngực chập trùng, tiếng hít thở cũng bắt đầu biến dồn dập hơn một chút.
Lạc Thanh Chu kéo màn ra, đặt nàng ở bên trên giường êm.