Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 948: Cứu nhạc phụ cùng nhị ca. Tiện nhân, ngươi đừng chạy! (2)




- Hừ, chuyện này rất phức tạp. Nghe nói Trưởng công chúa một lòng cải cách, mới tới kinh đô, ai ngờ là hổ lạc đồng bằng. Những huân quý kia đã sớm ôm thành một đoàn, Trưởng công chúa cải cách xâm phạm lợi ích của tất cả bọn hắn. Huống chi, vị Thánh thượng kia cũng không đơn giản.

- Ai, ở trước mặt quyền lợi, cho dù thân huynh đệ cũng sẽ trở mặt thành thù, huống chi, Trưởng công chúa thực sự quá loá mắt, rất được bách tính kính yêu...

Cha con đang thấp giọng nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói:

- Tiểu nhị, dẫn ngựa.

Thiếu nữ nghe vậy sững sờ, vội vàng thả xuống kim khâu trong tay, đứng lên, thấp giọng nói:

- Cha, tựa như là tiếng nói của công tử ngốc kia, hắn vậy mà còn sống đi ra.

Người trung niên tiếp tục uống rượu, không nói gì.

- Kẹt kẹt...

Thiếu nữ mở cửa, đi ra ngoài, gặp thiếu niên với bộ dáng thông thường, quả nhiên bình yên vô sự trở về, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Nàng vội vàng đi vào chuồng ngựa dắt con ngựa của hắn ra, đang muốn nói chuyện, thiếu niên đột nhiên nhảy lên ngựa, lập tức vứt cho nàng một viên bạc vụn, ‘Giá’ một tiếng, thúc ngựa liền đi.

- Cộc cộc cộc!

Tiếng vó ngựa dần dần đi xa.

Thiếu nữ cầm bạc vụn, đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, đang muốn quay người trở về phòng, một thân ảnh yểu điệu đột nhiên từ trên vách đá bên cạnh trực tiếp nhảy xuống tới, giọng lạnh lùng nói:

- Dẫn ngựa!

Lúc này, lại có một phụ nhân nhẹ nhàng nhảy xuống.

Thiếu nữ nhìn hai người một chút, lập tức đi chuồng ngựa dắt ra con ngựa của các nàng, đưa vào trong tay của các nàng.

Thân ảnh yểu điệu lập tức trở mình lên ngựa, đang muốn thúc ngựa rời đi, đột nhiên nhìn nàng hỏi:

- Vừa rồi có phải có người cưỡi ngựa đi rồi hay không?

Thiếu nữ mở to mắt, lắc đầu:

- Không biết.

Phụ nhân vứt cho nàng một thỏi bạc, nói:

- Hiện tại biết chưa?

Thiếu nữ tiếp bạc, vẫn lắc đầu, nói:

- Thật không biết.

Phụ nhân sầm mặt lại, đang muốn nổi giận, thân ảnh cao gầy yểu điệu đã thúc ngựa rời đi.

Phụ nhân hừ lạnh một tiếng, lập tức đi theo.

Thiếu nữ cầm bạc, đứng bên ngoài trong chốc lát mới quay người trở về phòng, khép cửa phòng lại, nói:

- Cha, công tử kia giống như đang bị người truy sát.

Trung niên hán tử ném vào trong miệng một hạt đậu, nói:

- Làm sao ngươi biết hắn đang bị người truy sát?

Thiếu nữ nói:

- Hai chủ tớ vừa rồi thật hung dữ, trước đó các nàng lên núi, nhóm người kia đi lên bắt chuyện, thiếu chút nữa bị đánh. Hiện tại các nàng vừa hay truy đuổi thiếu niên, khẳng định là thiếu niên nhịn không được đùa giỡn vị cô nương kia.

- Cha, ngươi không nhìn thấy, vị cô nương kia có dáng người thật tốt, trước sau lồi lõm, chân thật dài, mặt cũng rất đẹp, nam nhân thấy được đều sẽ nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, nữ nhân cũng không ngoại lệ.

Người trung niên lườm nàng một chút, nói:

- Có đẹp bằng ngươi không?

Thiếu nữ hì hì cười một tiếng, sờ lên vết sẹo trên trán, nói:

- Vẫn kém hơn một chút xíu. Cha, ngươi thật lợi hại, thiếu niên kia vậy mà an toàn đi ra, không biết nhóm người kia thế nào.

Người trung niên cúi đầu uống rượu, không có lại nói tiếp.

...

Lạc Thanh Chu cưỡi ngựa, một đường lao vụt.

Lúc rạng sáng, đi tới chuồng ngựa mười dặm ngoài thành, lập tức giao ngựa, sau khi cầm tiền, trực tiếp dựa vào hai chân chạy về nội thành.

Lấy tu vi hắn hiện tại, toàn lực chạy nhanh còn nhanh hơn con ngựa.

Chỉ là cực kì tiêu hao thể lực.

Cũng may lộ trình không quá xa, không bao lâu, đã đến dưới thành trì.

Hắn vòng qua tường thành chỗ cửa thành, hướng về tường thành phía tây, ngừng lại phía dưới một lầu quan sát.

Mấy đêm nay thần hồn xuất khiếu, hắn đều dò xét qua từng cái địa phương bên ngoài.

Toà lầu quan sát này hẳn là không có người trấn giữ.

Bất quá vì lý do an toàn, hắn vẫn trốn ở trong một nơi hẻo lánh, thần hồn xuất khiếu, bay lên giữa không trung tra xét rõ ràng một phen.

Bên trên lầu quan sát khảm nạm pháp khí khắc chế thần hồn, bất quá hắn có liễm tức thuật ẩn tàng, hạt châu kia cũng không bắt được khí tức thần hồn của hắn.

Thấy bốn phía lầu quan sát cũng không có thủ vệ trấn giữ, binh lính tuần tra trên tường thành đi xa, hắn bay xuống phía dưới, dùng phi kiếm mang theo dây thừng, bay lên đầu tường, treo dây thừng ở bên trên lỗ châu mai, thả xuống dưới.

Lập tức thần hồn bay xuống, chui vào thân thể.

Hắn lại ở phía dưới vểnh tai nghe động tĩnh phía trên một chút, đột nhiên nhảy lên vách tường, bắt lại dây thừng thả xuống tới, chạy mấy bước ở trên vách tường, lại nhảy vọt một cái, nhảy lên đầu tường.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, không nhúc nhích, gặp bốn phía cũng không có động tĩnh, thu dây thừng, trực tiếp nhảy vào trong thành, rơi trên mặt đất lăn mình một cái, lại nhảy ra ngoài, thuận bóng đen chỗ góc tường, biến mất không thấy gì nữa.

Không bao lâu.

Tiếng vó ngựa nhanh chóng chạy tới từ trong đêm tối, đi tới trước cửa thành.