Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 950: Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của thiên nga? (2)




Sau đó ngồi xổm trên mặt đất, cầm bắp chân duyên dáng dưới váy của nàng, chậm rãi trút bỏ vớ lưới tuyết trắng trên chân nàng.

Một đôi chân ngọc thiếu nữ tuyết trắng tiêm tú lập tức lộ ra.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước.

Bên trong căn phòng cách vách, Châu nhi cùng Thu nhi còn đang thấp giọng nói chuyện, tựa hồ đang đợi cái gì đó.

- Hẳn là sẽ không đâu, thân thể tiểu thư yếu như vậy.

- Nam nhân nếu muốn, mới sẽ không quan tâm nữ nhân có chịu được hay không đâu.

- Châu nhi, cô gia không phải người như vậy.

- Hừ, làm sao ngươi biết? Ngươi thử qua rồi à?

- Mấy ngày nay cô gia vì tiểu thư làm nhiều như vậy, ngươi không phải tận mắt nhìn thấy?

- Còn không phải thèm thân thể tiểu thư. Không đúng, còn thèm thân thể ngươi, còn thèm thân thể Bách Linh Hạ Thiền, tất cả nữ hài tử trong phủ, hắn đều thèm.

- Cũng thèm ngươi sao?

- Đương nhiên!

- ...

Hai người đang đấu võ mồm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.

Hai người nhìn nhau, lập tức đi ra gian phòng.

Lạc Thanh Chu đi ra từ trong thư phòng, đóng cửa phòng, mang giày, nhìn các nàng nói:

- Nhị tiểu thư đã ngủ, ta đi trước.

Châu nhi kinh ngạc nói:

- Cô gia, nhanh như vậy?

Lạc Thanh Chu: - ...

Châu nhi vội vàng lại hỏi:

- Cô gia, ngươi... Ngươi khi dễ nhị tiểu thư sao?

Thu nhi ở một bên kéo y phục của nàng thấp giọng nói:

- Châu nhi, chớ nói lung tung, cô gia sẽ không.

Lạc Thanh Chu nhìn hai người một chút, nói:

- Khi dễ.

Vừa nghe lời này, sắc mặt hai người đều thay đổi.

Châu nhi lập tức vội la lên:

- Cô gia, thân thể tiểu thư còn không có dưỡng tốt, ngươi... Ngươi làm sao khi dễ? Tiểu thư thế nào?

Thu nhi vội vàng đi qua mở cửa thư phòng, cởi giày ra, đi vào.

- Ngươi nếu muốn biết, ngày mai tự mình hỏi nhị tiểu thư đi.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, ra cửa, bước nhanh rời đi.

Châu nhi ngẩn người, vội vàng cũng tới vào cửa thư phòng, cởi giày, vào phòng.

- Thu nhi, thế nào? Tiểu thư còn tốt chứ?

- Còn tốt, ngủ say.

- Trên giường có hay không... Cái kia, cái kia... Máu?

- Nghĩ gì thế? Ta đã sớm nói, cô gia không phải người như vậy. Thân thể tiểu thư yếu như vậy, cô gia làm sao có thể... Về sau đừng nói lung tung trước mặt cô gia.

- Cô gia khẳng định sờ soạng hôn, đúng hay không?

Thu nhi đang muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía cặp vớ lưới tuyết trắng cùng váy áo trắng thuần mà tiểu thư mặc ở phía ngoài trên giường mềm bên cạnh.

- Coi như sờ soạng hôn, thì sao? Tiểu thư nguyện ý, cô gia là vị hôn phu của tiểu thư, có tư cách này.

- Hừ, Thu nhi, biết ngươi không kịp chờ đợi muốn cùng cô gia động phòng. Nếu như tiểu thư thành thân với cô gia, về sau buổi tối mỗi ngày ngươi tới thay thế tiểu thư bị cô gia khi dễ.

- Mặc kệ ngươi.

- Trong lòng đang cười trộm đây, đúng hay không?

- Ra ngoài, đừng quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.

Thu nhi trực tiếp kéo nàng ra ngoài.

Tiến vào căn phòng cách vách, lập tức cào nàng ngứa, chờ nàng tê liệt ngã xuống trên giường cầu khẩn xin tha không kịp thở mới buông tha nàng.

Lạc Thanh Chu trở lại Trích Tiên cư.

Tiểu Điệp đã nằm ở trên giường của hắn ngủ thiếp đi, chăn mền trượt xuống, lộ ra ngọc thể thiếu nữ đang mặc cái yếm nhỏ màu hồng.

Lạc Thanh Chu cởi vớ giày quần áo, lên giường, giúp nàng đắp chăn xong.

Nghĩ nghĩ, lấy ra bảo điệp đưa tin, đang muốn gửi đi tin tức cho Nguyệt tỷ tỷ, phát hiện tiểu Nguyệt đã phát tới một tin tức.

Ca ca, đang làm gì đó?

Lạc Thanh Chu biên tập tin tức, gửi tới: Vừa chuẩn bị đi ngủ, ngươi thì sao?

Cùng lúc đó.

Trong cung điện nào đó nội thành, ánh đèn thư phòng vẫn như cũ sáng trưng.

Trên mặt đất phủ lên thảm đỏ, trong phòng treo rèm đỏ.

Thiếu nữ mặc một bộ váy áo hỏa hồng lãnh diễm, một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi, dáng người thướt tha đứng phía trước cửa sổ, nhìn qua đêm tối xa xa ngẩn người.

Trên bàn bên cạnh, chất đầy các loại thư tịch.

Phía trên có một khối bảo điệp đưa tin.

Bảo điệp đột nhiên chấn động một chút, sáng lên một tia ánh sáng nhu hòa.

Rất nhanh lại khôi phục yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, thân ảnh quay đầu, nhìn về phía bảo điệp trên bàn.

Nàng đi tới, đưa tay cầm lấy, nhìn thấy tin tức phía trên, bên trên khuôn mặt băng lãnh không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.

Đang ngẩn người

Nàng gửi tin tức đi.

Tin tức rất nhanh trả lời lại: Tiểu Nguyệt, tìm ta có việc gì sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm mấy chữ nhỏ này, nhìn một lát, đột nhiên biên tập tin tức gửi tới: Không cho phép gọi ta là tiểu Nguyệt!

Ca ca: a, Muội muội

‘Ca ca’ hai chữ là ghi chú mà thần hồn của nàng cho tên kia.

Hiện tại càng xem càng chướng mắt.

Nàng lập tức huy động ngón tay, sửa chữa thành ‘Người lạ’.

Sau đó trả lời tin nhắn: Cũng không cho phép gọi ta muội muội!