Tần Xuyên mang theo mấy người, từ khe núi leo lên trên vách đá, mặt mũi tràn đầy cảm kích nói:
- Chúng ta từ chạng vạng tối đã bị bọn chuột yêu vây ở chỗ này, thủ đoạn gì đều xuất ra, vẫn không dọa lui bọn chúng. Vốn cho rằng đêm nay phải chết ở đây, may mắn có ngươi tới. Ngươi vừa rồi ném là dầu sao? Trên người ngươi làm sao mang nhiều dầu như vậy?
Trong đầu Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hiện ra từng bức họa gặp cả đàn rắn độc vây ở bên trong sơn động ban đầu ở bên trong Hắc Mộc lâm Mạc Thành.
Lúc trước hắn cũng ném đi một thùng dầu ra ngoài, thiêu đốt thành tường lửa, ngăn cản những rắn độc kia vào động...
- Nhị ca, vừa rồi không phải chúng ta thả lửa, chúng ta cũng vừa mới đến.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, vội vàng hỏi:
- Nhị ca vừa rồi nhìn thấy người kia không? Hoặc nghe được hắn nói chuyện sao?
Tần Xuyên nghe vậy sững sờ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Không phải ngươi sao? Chúng ta vừa rồi trốn ở trong huyệt động phía dưới, không thấy gì cả.
Tần Văn Chính và những người khác cũng hiện ra mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng nổi.
Không phải các nàng, sẽ là ai?
Ai sẽ bỏ ra khí lực lớn như vậy cứu bọn họ? Mà sau khi cứu được bọn hắn, trực tiếp lặng yên không một tiếng động rời đi.
Tần Văn Chính cau mày nói:
- Mỹ Kiêu, là bằng hữu của ngươi sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, nắm chặt roi trong tay, quay đầu nhìn bóng đen bốn phía, đáng tiếc, cũng không nhìn thấy thân ảnh kia.
- Hẳn là đã rời đi.
Nàng thản nhiên nói.
Mấy người nhìn nhau, không có nói thêm nữa.
Tần Văn Chính nói:
- Chúng ta hái được vài cọng Cửu Diệp thảo. Ta đã hỏi người ta, dược liệu này không thể để lâu, để lâu sẽ không có hiệu quả, mà cũng không thể đem về trồng. Chúng ta đi về trước đi, chờ sau đó lại đến, đoán chừng dì và muội muội ngươi các nàng ấy đang ở nhà lo lắng ngủ không yên.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía, mới nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu đã đi đường vòng, rời đi trước bọn hắn một bước.
Trở về tới phiến đầm lầy kia, phát hiện nam tử tuổi trẻ bị hắn đánh gãy xương kia còn chưa chết.
Bên trong nước bùn bên cạnh đột nhiên có một đầu cá sấu to lớn leo ra ngoài, tựa hồ nghe thấy hắn rên rỉ, đang mở ra cái mồm to đầy máu bò tới chỗ hắn.
Nam tử trẻ tuổi nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại, lập tức bị hù mặt không còn chút máu.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua bên cạnh, hắn cuống quít hét lớn:
- Huynh đệ, cứu ta! Cứu ta đi! Trong nhà của ta còn có kim tệ, ta còn có lão bà và mẫu thân, đều cho ngươi, toàn bộ cho ngươi... À huynh đệ, vừa rồi có cô nương hỏi thăm ngươi, ta cũng không nói gì, nàng...
- Phốc!
Lạc Thanh Chu vung một chùm vôi vào trong miệng hắn, lập tức nhanh chóng rời đi.
- Phi phi phi! Đồ chó hoang! Tiểu súc sinh, ngươi chết không yên lành! A —— không được qua đây.
Nam tử trẻ tuổi mắng vài câu, đột nhiên hoảng sợ hét thảm.
Không bao lâu.
Một đoàn người Tần Văn Chính tiến vào đầm lầy.
Nam tử trẻ tuổi và con cá sấu lớn kia đã không thấy bóng dáng.
Ở chỗ kia chỉ có một vũng máu, cùng với một chút vôi bột.
Nam Cung Mỹ Kiêu hoảng hốt liếc qua, đang muốn đi qua từ bên cạnh, đột nhiên sững sờ, lập tức đi đến chỗ gần ngồi xuống, nhìn xuống vôi phấn ở trên mặt đất.
Trước đó rõ ràng không có.
- Mộc di, chúng ta đi trước.
Trong mắt nàng khôi phục hào quang sáng tỏ, lập tức đứng dậy, ‘Sưu’ một tiếng lao ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra đầm lầy.
- Tiện nhân, có bản lĩnh ngươi đừng chạy.
Nàng cắn răng, hai chân thon dài nện trên mặt đất, như Linh Lộc nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, hai con thỏ thỏ cao ngất trước ngực cũng nghịch ngợm nhẹ nhàng lên xuống.
Mấy người Tần Văn Chính nhìn hai người vội vàng rời đi, hai mặt nhìn nhau.
Lạc Thanh Chu nghe được tiếng bước chân sau lưng, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Lối vào, quán trà.
Mấy bộ bàn ghế bày ra ở ngoài cửa đã được thu vào.
Trong phòng có đốt ngọn đèn mờ nhạt.
Thiếu nữ đang cầm kim khâu, may vá quần áo ở dưới ánh đèn.
Người trung niên ngồi ở trước bàn, một bàn đậu tằm, uống chút rượu, đang trò chuyện với thiếu nữ các đại sự gần đây phát sinh trong Đại Viêm.
- Yêu tộc yên lặng rất nhiều năm nay có dấu hiệu khôi phục. Nghe nói Mạc Thành chỗ gần với quân doanh của Đại công chúa đã bị Yêu tộc xua đuổi yêu thú chiếm lĩnh, bách tính nhao nhao tháo chạy...
- Nghe nói nơi đó đã từng là đô thành của thượng cổ Yêu tộc, lòng đất chôn giấu rất nhiều bảo vật của Yêu tộc...
- Cha, quân đội Trưởng công chúa không phải trú đóng ở trong đó sao?
- Đúng vậy, bất quá Trưởng công chúa mấy tháng trước đã bị đưa về kinh đô, nghe nói đã bị giam lỏng trong cung, không đi được biên giới.
- A, Trưởng công chúa lợi hại như vậy, lại là bào tỷ của đương kim Thánh thượng, tại sao lại bị giam lỏng? Ai làm?