Chuột lớn ở xa xa nhìn thấy tình huống này, cũng đều tranh nhau mãnh liệt chen lấn tới.
Lạc Thanh Chu lại ném ba thùng dầu đậu nành cuối cùng tới ba phương hướng cách đó không xa.
Cơ hồ tất cả chuột lớn đã bắt đầu giành ăn.
Lít nha lít nhít chuột lớn lập tức chia làm bốn làn sóng, ‘Chi chi’ kêu to, cùng từng đồng bạn liếm láp đồ ăn ngon.
Rất nhiều chuột lớn bắt đầu đánh nhau.
Mấy người ở trong hang động bị bọn chuột lớn vây khốn vốn đã sơn cùng thủy tận, lâm vào trong tuyệt vọng, nhìn thấy một màn ngoài động, đều dâng lên hi vọng.
Bất quá chuột lớn bên ngoài quá nhiều, bọn hắn vẫn như cũ không dám đi ra ngoài.
Trên đá lớn, Lạc Thanh Chu gặp thời gian không sai biệt lắm, lập tức lấy ra cây châm lửa, mở nắp đậy, nhoáng một cái vào trong gió, ‘Hoa’ bốc cháy lên.
- Bạch!
Hắn cũng không nhắm ngay một nơi nào đó, trực tiếp lấy ra cây đuốc, đốt lửa rồi tiện tay ném xuống dưới.
Lúc này, cơ hồ trên người tất cả chuột lớn đều dính dầu trơn.
Ngọn lửa tung bay trên cây châm lửa vừa rơi xuống dưới, lập tức ‘Phừng’ một tiếng cháy bùng lên.
Hỏa diễm lập tức dâng lên từ dưới đất và trên người những chuột lớn kia, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Những chuột lớn kia có lửa cháy ở trên người lập tức kinh hãi tuyệt luân, một bên kêu thảm một bên chạy loạn khắp nơi.
Thế là, hỏa diễm lan tràn bén lửa khắp nơi.
Không đến một lát, cơ hồ toàn bộ khe núi đều là hỏa diễm đang chạy.
Trên người tất cả chuột lớn, đều dấy lên hỏa diễm, ‘Chi chi chi’ tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng trong toàn bộ khe núi.
Mấy người bị vây ở trong huyệt động thấy cảnh này, lập tức kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
- Chi chi...
- Kít...
Mấy trăm con chuột lớn hoảng sợ kêu thảm, chạy trốn khắp nơi.
Có đau đớn khó nhịn, lăn lộn trên mặt đất, có kêu thảm nhảy nhót tại chỗ, há to mồm thét lên...
Không bao lâu, tiếng thét chói tai dần dần ngừng lại.
Ngoại trừ rất ít mấy con diệt được ngọn lửa hốt hoảng trốn đi giữ lại tính mạng ra, cơ hồ toàn bộ còn lại đều bị đốt sống chết tươi.
Trong toàn bộ khe núi tràn ngập mùi vị cháy khét.
Mấy người trốn ở trong động nhìn một màn này, cũng là tâm kinh đảm hàn, muốn ra ngoài, lại sợ cũng bị nhiễm hỏa diễm, đành phải tiếp tục trốn ở trong hang động, sắc mặt trắng bệch mà nhìn, trong lòng đều đang âm thầm suy nghĩ, đến cùng là người phương nào dùng thủ đoạn đáng sợ như vậy.
Lạc Thanh Chu sợ nhiệt độ trong thạch động phía dưới quá cao, lại liên tục giội cho ba thùng nước xuống dưới để hạ nhiệt độ.
Đang muốn hô một tiếng xác định bên trong có Tần nhị ca hay không, đột nhiên nghe được trong vùng đầm lầy sau lưng cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng bước chân.
Hắn lập tức thả người nhảy lên, nhảy tới trên một khối nham thạch phía bên phải, nhảy mấy cái, rơi vào trên một cây đại thụ xa xa, trực tiếp nhảy lên tán cây, núp ở giữa cành lá rậm rạp, nhìn về phía đầm lầy.
Một lát sau.
Hai thân ảnh chạy ra từ trong vùng đầm lầy, tựa hồ ngửi được mùi vị, hoặc thấy được ngọn lửa, lập tức nhảy tới trên tảng đá lớn hắn vừa rồi đứng thẳng.
Nhìn trong khe núi phía dưới có thi thể chuột lớn đầy đất và mấy con chuột lớn may mắn còn sống đang giãy dụa, hai người đều ngẩn người.
Một thân ảnh trong đó cao gầy, cầm trong tay roi da, hai chân thon dài, dáng người yểu điệu, đúng là vị Nam Cung quận chúa kia.
Lạc Thanh Chu thấy rõ nàng, trốn ở trên tán cây, lại không dám ra ngoài.
Lúc này, mấy người trốn ở trong sơn động phía dưới mới cẩn thận từng li từng tí đi ra từ trong huyệt động, gặp bốn phía cũng không có nguy hiểm, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Đợi nhìn thấy hai thân ảnh đứng trên đá lớn, một tên thanh niên trong đó lập tức kinh hỉ hô.
- Mỹ Kiêu! Là ngươi!
Lạc Thanh Chu nghe được âm thanh này, trong lòng lập tức thở dài một hơi.
Âm thanh này là tiếng nói của Tần nhị ca.
- Mỹ Kiêu, thủ đoạn thật hay!
Giọng nói của Tần Văn Chính cũng vang lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới phát hiện người đang đứng ở phía dưới, cúi đầu nhìn lại, ngẩn người, trên mặt lộ ra một tia mê mang.
Phụ nhân bên cạnh thấp giọng nói:
- Tiểu thư, bọn hắn vừa rồi tựa hồ bị đám chuột lớn vây ở trong sơn động, sau đó có người dùng lửa giết chết những chuột lớn này, cứu được bọn hắn. Người kia hẳn là vừa đi không lâu.
Lập tức một mặt cổ quái cùng nghi hoặc nói:
- Tiểu thư, ngươi vừa rồi có phải một mực đang truy đuổi người kia hay không? Hắn không chỉ có giúp chúng ta giết mấy người lòng mang ý đồ xấu đối với ngươi, còn giúp chúng ta cứu được cha con Tần gia, mà hắn đánh nhau cũng thích vung vôi, chẳng lẽ là bằng hữu của tiểu thư?
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy giật mình, trong mắt lộ ra một tia phức tạp, lẩm bẩm:
- Bằng hữu?
- Mỹ Kiêu!