Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 801: Thổ lộ (2)




- Ầm!

Không đợi hắn nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên đá một cước vào trên đầu gối của hắn, trực tiếp đạp toàn bộ chân hắn giương về phía sau, toàn bộ thân thể bổ nhào về phía trước, ‘Phù phù’ một tiếng, lập tức quỳ một gối xuống bò tới trên mặt đất.

Không riêng Đường Gia Tùng giật mình, Đao tỷ cũng lấy làm kinh hãi.

- Ngươi... Ngươi...

Đường Gia Tùng quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy thống khổ, khó tin:

- Ta... Ta là...

- Cút!

Hai con ngươi Lạc Thanh Chu nhìn thẳng hắn, ngưng tụ thần hồn, đột nhiên từ bên trong yết hầu bộc phát ra một cỗ sóng âm đáng sợ, trong nháy mắt chui vào trong đầu cùng thần hồn của hắn.

Trong đầu Đường Gia Tùng đột nhiên ‘Oanh’ vang lên một tiếng sấm nổ, lập tức bị hù thân thể run lên, tè ra quần, ngốc trệ mấy giây, cuống quít run run rẩy rẩy từ dưới đất bò dậy, một câu không dám nói, quay người cà nhắc trốn vào một con hẻm nào đó.

Đao tỷ nhìn hắn chật vật què chân rời đi, ngốc trệ một lát mới quay đầu nhìn thiếu niên trước mặt nói:

- Sở Phi Dương, ngươi làm gì thế? Người ta hôm nay thi đậu cử nhân, ngươi ẩu đả người ta, cẩn thận hắn đi quan phủ cáo ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Hắn lại không biết ta.

Đao tỷ nói:

- Thế nhưng hắn biết ta, đến lúc đó quan phủ tìm ta, ta khẳng định phải khai ra ngươi.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Đao tỷ tùy tiện cung cấp, bọn hắn nếu tìm được ta, coi như bọn họ có bản lĩnh.

Nói xong, chuẩn bị rời đi.

Đao tỷ sững sờ một chút, nói:

- Tên của ngươi là giả, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu cũng không giấu diếm:

- Đúng.

Đao tỷ ngẩn ngơ, gặp hắn bước nhanh rời đi, vội vàng nói:

- Đúng rồi Sở Phi Dương, hai ngày nay có người tới tìm ngươi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, dừng bước lại, quay đầu hỏi.

- Ai?

Đao tỷ nhếch miệng nói:

- Còn có thể là ai, ngươi thiếu nợ phong lưu, vị tiểu thư Thiên Đao rửa nhục kia chứ ai. Nàng hai ngày nay mỗi ngày đều sẽ đến nơi này ngồi một hồi, sớm tới tìm, buổi tối tới, mặc dù nàng một mực lạnh mặt phủ nhận tìm ngươi, nhưng ta không phải người ngu.

- Ta nói cho nàng ngươi đã đột phá Võ Sư, nàng ngây người thật lâu, đoán chừng trong lòng đang hối hận lúc trước không nên ngạo kiều, nên chủ động liếm ngươi. Ngươi cứ nói đi?

- Nhàm chán.

Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, khua tay nói:

- Đi đây, ta còn có việc.

Đao tỷ nhìn bóng lưng hắn đi xa, nhún vai, đang chuẩn bị quay người vào nhà, đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người từ bên cạnh đánh tới, lập tức biến sắc, tay mò xuống hông, quay đầu nhìn lại.

Một thiếu nữ băng lãnh người mặc váy dài xanh nhạt đang vô thanh vô tức đứng bên cạnh nàng, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, lại lạnh lùng như băng, hai con ngươi càng làm cho người cảm thấy lạnh lẽo.

Trong tay nàng cầm một thanh kiếm.

Kiếm kia mặc dù chưa ra khỏi vỏ, lại cho nàng một loại cảm giác toàn thân lạnh lẽo âm u.

Đao tỷ ngẩn người, nói:

- Cô nương, ngươi....

Hai con ngươi thiếu nữ lạnh như băng nhìn nàng một hồi, lời nói vang vọng:

- Thiên Đao, rửa nhục, là ai? Hắn, còn có, nào, nợ phong lưu?

Đao tỷ: - ...

Lạc Thanh Chu xuyên qua mấy con phố, ra nội thành, đi tới bên trên cầu hình vòm thông đến ngoại thành.

Nhìn nước sông một hồi trên cầu, sau đó từ bờ sông đi xuống dưới, đi vào phía dưới vòm cầu.

Bên trong vòm cầu, cỏ hoang mọc thành bụi, chất đống rất nhiều rác rưởi, mấy con chuột to béo đang gặm đồ ăn mục nát trên mặt đất, nhìn thấy hắn, cũng không có chạy đi.

Dấu vết đống lửa đêm đó lưu lại vẫn như cũ còn ở đó.

Lạc Thanh Chu đứng tại địa phương đêm đó cùng thiếu nữ dựa sát vào nhau, kinh ngạc nhìn mặt đất, chờ đợi hồi lâu, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc, quay đầu, nhìn về phía bên ngoài.

Làm sao còn không có đến?

Lại chờ đợi trong chốc lát, hắn đi ra bên ngoài.

Vừa đi ra cửa hang, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh băng lãnh kia đang cầm kiếm, từ bờ sông đi xuống.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Thiền sửng sốt một chút, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lạc Thanh Chu lập tức đuổi theo, hô:

- Thiền Thiền, chớ đi, cô gia có lời muốn nói với ngươi.

Hạ Thiền đứng tại chỗ, nắm chặt kiếm trong tay, đưa lưng về phía hắn.

Lạc Thanh Chu bước nhanh chạy lên, đi vào bên cạnh của nàng, nói khẽ:

- Thiền Thiền, chúng ta đi bên trong vòm cầu đi, cô gia muốn nói với ngươi mấy câu.

Hạ Thiền quay người qua, vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng nàng tinh tế đơn bạc cùng mái tóc đen nhánh nhu thuận, trầm mặc một hồi, mở miệng nói:

- Thiền Thiền, hôm nay ta gặp được nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư bởi vì ta khảo thí mà trở về, khi biết kết quả ta khảo thí xong liền rời đi, nàng thậm chí không muốn gặp ta. Ngươi biết tại sao không?

Hạ Thiền vẫn đứng đó không nhúc nhích, không có trả lời.