Rất nhanh, thiếu nữ người mặc một bộ lụa mỏng đỏ tươi, mang theo tiểu nha hoàn mặt mũi tràn đầy vui vẻ bước nhanh đi tới.
- Lạc công tử, ngươi đã rất lâu không có tới thăm Hoa Cốt. Chúc mừng Lạc công tử, cao trung giải nguyên.
Toàn thân thiếu nữ tản ra khí tức thơm ngọt, hai con ngươi long lanh nhìn hắn, cũng không che giấu ngưỡng mộ cùng yêu thương trên mặt.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Hoa Cốt cô nương, ngươi có thể liên hệ đến Trưởng công chúa không?
Hoa Cốt nghe vậy giật mình, nói:
- Công tử có việc gấp?
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Lúc trước Trưởng công chúa đã đáp ứng tại hạ, muốn bảo hộ hai mẹ con Thành Quốc phủ kia chu toàn, hiện tại hai mẹ con kia gặp nạn, ta hi vọng Trưởng công chúa có thể giúp các nàng.
Hoa Cốt có chút nhíu mày:
- Công tử có thể nói tỉ mỉ một chút không?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, đem tình huống của hai mẹ con kia và chuyện phát sinh mấy ngày nay đều cẩn thận nói một lần:
- Đêm mai có khả năng sẽ chết theo, đối phương một cái là Thành Quốc phủ, một cái là phủ thành chủ, cho nên tại hạ chỉ có thể tìm đến điện hạ hỗ trợ…
Hoa Cốt nghe xong, cau mày, trên mặt lộ ra một vẻ làm khó:
- Công tử hẳn là cũng biết, chuyện này, thuộc về việc nhà của Thành Quốc phủ cùng phủ thành chủ. Hai nhà kia đều là công huân gia tộc, mà đều được đương kim Thánh thượng tín nhiệm. Điện hạ bây giờ mang binh tại biên cảnh, thân phận vốn mẫn cảm...
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu giơ lên đồ vật trong tay, mở ra miếng vải đen phía ngoài, lộ ra một thanh bảo kiếm kim quang lóng lánh.
- Kim hoàng kiếm.
Hoa Cốt lập tức la thất thanh, cuống quít mang theo nha hoàn, quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
Nàng cũng không biết điện hạ lại đem chuôi Kim Hoàng kiếm đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của Hỏa Nguyệt Quốc đưa cho người thiếu niên này.
Lạc Thanh Chu đưa thanh bảo kiếm tới trước mặt của nàng, mặt không gợn sóng nói:
- Hoa Cốt cô nương, làm phiền ngươi giao chuôi bảo kiếm này cho Trưởng công chúa điện hạ, nói cho nàng, Thanh Chu về sau nguyện ý vì nàng cống hiến sức lực.
Thần sắc Hoa Cốt khẽ động, không do dự nữa, vội vàng đưa tay tiếp nhận, đứng lên nói:
- Công tử yên tâm, Hoa Cốt nhất định truyền lời công tử đến tai công chúa.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, quay người rời đi.
Dù sao đã bị buộc chọn đội, lại che giấu, lại do do dự dự cũng không có ý nghĩa.
Hắn đã có tài nguyên, thời điểm cần, tự nhiên muốn lợi dụng.
Mà thứ hắn cho đối phương, đầy đủ đổi lấy nhu cầu hiện tại của hắn.
Đeo lên mặt nạ, đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Một thân ảnh xanh nhạt ngoài cửa ngõ đột nhiên lóe lên liền biến mất.
Lạc Thanh Chu bước nhanh đi ra hẻm nhỏ, nhìn về phía đám người trên đường phố, cũng không tiếp tục nhìn thấy đạo thân ảnh kia.
Hắn nghĩ nghĩ, đi về phương hướng ngoại thành.
Lúc đi qua Tụ Bảo các, đột nhiên nhìn thấy Đao tỷ đang mặt mũi tràn đầy lạnh lùng đứng ngoài cửa, ở trước mặt nàng, một thanh niên người mặc nho bào, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với nàng.
Thân ảnh thanh niên có chút quen thuộc.
Đợi đi đến chỗ gần, Lạc Thanh Chu mới phát hiện, người này lại là Đường Gia Tùng.
Lúc này Đường Gia Tùng cầm trong tay quạt xếp, mặt mũi tràn đầy gió xuân, tươi cười nói:
- Đao gia muội muội, lần trước là tại hạ mạo muội, nếu như có đắc tội, xin hãy tha lỗi. Hôm nay tại hạ may mắn trúng được cử nhân, chỉ muốn mời Đao gia muội muội đi ăn một bữa cơm, bồi cái không phải, còn xin Đao gia muội muội nể mặt.
Lạc Thanh Chu từ bên cạnh nhìn thoáng qua ánh mắt của hắn, đột nhiên nghe được tiếng trong lòng của hắn: 【 Đêm nay dự tiệc, mang nữ tử đi mới có mặt mũi. Nữ tử này mặc dù chưa nói xinh đẹp, nhưng mắt xanh mông lớn đôi chân dài, lại là võ giả, mang đến khẳng định làm cho người chú ý. Đêm nay dụ nàng quá chén, thừa cơ ngủ cùng, loại nữ tử dị vực này, trên giường khẳng định có một phen tư vị đặc biệt. Đến lúc đó trực tiếp nạp làm thiếp, ban ngày mang theo bên người làm hộ vệ, ban đêm đè lên giường làm đồ chơi, há không đẹp quá thay? 】
- Đao gia muội muội, ngươi có đang nghe tại hạ nói chuyện không?
Đường Gia Tùng thấy ánh mắt nàng nhìn nơi khác, trong lòng không thích, nhưng như cũ mặt mũi tràn đầy ôn tồn lễ độ.
Đao tỷ vẫn như cũ lạnh mặt, không để ý tới hắn, chào hỏi Lạc Thanh Chu đột nhiên xuất hiện:
- Sở Phi Dương, muốn đi lên lầu uống vài chén hay không?
Đường Gia Tùng nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Lúc này mới phát hiện, bên cạnh chẳng biết lúc nào có một thiếu niên bộ dáng thông thường đang đứng.
Trong mắt của hắn lập tức lộ ra một tia lãnh sắc, trên mặt vẫn như cũ duy trì ý cười nho nhã, tao nhã lễ phép chắp tay nói:
- Vị công tử này là...