Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt của nàng, nhìn dung nhan ngây ngô xinh đẹp, lại ra vẻ băng lãnh của nàng, nói khẽ:
- Thiền Thiền, nhị tiểu thư mãi mãi suy nghĩ vì người khác. Nàng đem thứ mình yêu thích, đưa cho hết thảy mọi người, chỉ một mình ở trong bóng đêm yên lặng thừa nhận đau xót.
- Ta cảm thấy, có một người rất giống nàng. Nàng yếu đuối như vậy, thiện lương như vậy, dũng cảm như vậy, lại tự ti cùng hèn mọn như vậy, Thiền Thiền, chuyện này, nàng có lỗi sao?
- Nàng đương nhiên không có sai. Cho nên, các nàng cũng không có sai.
- Đã không có sai, như vậy các nàng không nên tiếp nhận thống khổ, không nên nhận thương tổn như vậy.
- Cho nên, Thiền Thiền, cô gia không thể có lỗi với nhị tiểu thư, cô gia muốn phụ trách nhị tiểu thư, ngươi hiểu chưa?
- Nhưng cô gia rất mâu thuẫn. Đêm nay cô gia muốn ly hôn với tiểu thư nhà ngươi, ngươi hẳn là cũng biết, cô gia đối với đại tiểu thư cũng không có tình cảm quá sâu, tách ra với nàng, không có chút khó chịu. Nhưng cô gia bây giờ lại rất mâu thuẫn, rất khó chịu, rất không muốn đi ra một bước này, ngươi biết tại sao không?
- Ngươi hẳn phải biết, Bách Linh cũng hẳn là biết...
- Thật xin lỗi, cô gia không nên nhắc đến Bách Linh...
- Thiền Thiền, đây là... Cái gì?
Lạc Thanh Chu nhìn trong tay nàng đột nhiên lấy ra hai quyển sách, ngẩn người, đưa tay nhận lấy, cúi đầu ngưng mắt nhìn lại.
Một bản: « Chân ngọc tranh minh hoạ ».
Một quyển khác: « Chân ngọc tranh minh hoạ (hai) ».
Trên bờ đê lập tức trở nên yên tĩnh.
- Chân ngọc tranh minh hoạ?
Yên tĩnh một lát, Lạc Thanh Chu tiện tay lật nhìn vài trang, sau đó nhíu mày, đem sách trả trở về, nghiêm mặt nói:
- Thiền Thiền, ngươi mua loại sách này làm gì? Nữ hài tử, cần đọc những thư tịch đứng đắn, không thể học cái xấu.
Hạ Thiền cầm kiếm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu xoay người, tránh đi ánh mắt của nàng, nhìn về phía dòng sông phía dưới, nói:
- Chúng ta vừa rồi cho tới chỗ nào? Đúng rồi, cho tới Bách Linh, Bách Linh...
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn.
Thiếu nữ vừa rồi còn đứng ở bên cạnh đã vô thanh vô tức, bước nhanh rời đi, chỉ lưu cho hắn một cái bóng lưng băng lãnh mà cô tịch.
Lạc Thanh Chu lại đứng tại chỗ hồi lâu mới trở về nội thành.
Lúc đi qua tụ bảo các, hắn do dự một chút, đi vào, trực tiếp đạp lên bậc thang, đi tầng cao nhất.
Bên trên tầng cao nhất.
Đao tỷ đang ngồi ở trước bàn, chăm chú lau sạch đao bản rộng của mình.
Nhìn thấy hắn đi lên, chủ động mở miệng nói:
- Sở Phi Dương, không trách ta. Ta không thể trêu vào nữ tử kia, cho nên cũng chỉ có thể đàng hoàng cung khai.
Lạc Thanh Chu đứng trước bàn, nói:
- Ngươi nói với nàng cái gì rồi?
Đao tỷ ngẩng đầu, nhìn hắn nói:
- Nàng hỏi cái gì, ta liền đáp cái đó. Bất quá nàng hỏi nợ phong lưu của ngươi, cường điệu hỏi một chút người gọi Thiên Đao rửa nhục kia.
Lập tức lại nói:
- Sở Phi Dương, nữ tử kia hẳn là nương tử nhà ngươi? Xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhìn còn lợi hại như vậy, ngươi thật không nên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, không có giải thích cái gì, lấy ra hai quyển sách nói:
- Đao tỷ, hai quyển sách này lại là ý tứ gì?
Đao tỷ nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:
- Ta chủ động cho nàng, mà lại là tặng miễn phí. Bởi vì ta cảm thấy, nàng cần biết hứng thú yêu thích của ngươi.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, ném sách vào trên bàn nói:
- Đao tỷ, ta cảm thấy ngươi thật cần tìm nam nhân, nếu không sẽ quá nhàn đến phát bệnh.
Nói xong, phất phất tay, quay người rời đi.
Đao tỷ đột nhiên nói:
- Sở Phi Dương, mặc dù ta lần đầu tiên nhìn thấy nữ hài kia, cũng chỉ nói với nàng mấy câu, nhưng ta nhìn ra được, nữ hài kia rất quan tâm ngươi.
- Thân thể và tính cách của nàng tựa hồ có chút vấn đề, ta cảm thấy ngươi hẳn nên quan tâm nàng hơn một chút.
Dừng một chút, lại nhún vai một cái nói:
- Tốt thôi, ta đích xác là rảnh đến nhàm chán. Đúng rồi, ngày mai Long Hổ học viện khảo thí, võ giả trẻ tuổi lợi hại nhất Mạc Thành sẽ luận võ, hẳn là rất đặc sắc, ngươi có đi xem không?
Lạc Thanh Chu quay đầu lại nói:
- Coi như đi xem, cũng sẽ không hẹn đi cùng Đao tỷ, ngươi chết cái ý niệm này đi.
Nói xong, không cho nàng cơ hội phản bác, bước nhanh đi xuống lầu.
- Hứ! Ai mà thèm.
Đao tỷ nhếch miệng, tiếp tục cúi đầu lau sạch bảo đao của mình.
Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ.
Tiểu Điệp nói cho hắn biết, lại có rất nhiều thư sinh đến gặp hắn, còn hẹn hắn ban đêm đi dự tiệc, đều bị phu nhân đuổi đi.
Lạc Thanh Chu không có làm chuyện gì, ngồi xuống trước bàn sách, trong đầu tự hỏi, lần này nên cho Trưởng công chúa thù lao gì.
Lúc trước hắn nói với Hoa Cốt ‘Nguyện ý cống hiến sức lực cho Trưởng công chúa’, thật ra chính là loại hình như binh thư mấy cái.