Tần Văn Chính cũng vui mừng đến nhướng mày, lại kiệt lực bảo trì thận trọng cùng bình tĩnh, cười nói:
- Tốt, Thanh Chu, Vi Mặc quả nhiên không có nhìn lầm ngươi.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, góc rẽ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
Lập tức, một thân ảnh tóc tai bù xù chạy mà đến, khóc lớn nói:
- Thanh Chu! Thanh Chu! Mau cứu tiểu Lâu nhà ta đi.
Dương Bình Nhi ngay cả giày đều bị lạc mất, khóc lóc chạy tới, té nhào vào trước mặt hắn, run rẩy nói:
- Thành Quốc phủ Mạnh công tử đã chết, thế nhưng Đại phu nhân vẫn muốn phải gả tiểu Lâu nhà ta đi... Nàng nói, nàng nói muốn để tiểu Lâu cùng vị Mạnh công tử kia minh hôn, chôn cùng vị Mạnh công tử kia! Ô...
Vừa nghe lời này, không riêng Lạc Thanh Chu biến sắc, vợ chồng Tần Văn Chính cùng những nha hoàn sau lưng đều giật nảy mình.
- Minh hôn? Chết theo?
Tống Như Nguyệt nghe được mấy từ này, lập tức bị hù sắc mặt trắng bệch.
Tần Văn Chính âm trầm hỏi:
- Lạc Diên Niên biết chuyện này không? Đây không phải là nữ nhi của hắn à?
Dương Bình Nhi khóc nói:
- Tần lão gia, hắn... Hắn không bằng cầm thú, ta căn bản không gặp được hắn... Van cầu Tần lão gia, mau cứu tiểu Lâu nhà ta đi, bọn hắn đêm mai sẽ chôn sống nàng... Van cầu ngài.
Một bên khóc cầu khẩn, một bên dập đầu.
Tống Như Nguyệt đột nhiên nói:
- Lão gia, ngày mai sẽ là thời gian Long Hổ học viện chiêu sinh tỷ thí. Bọn hắn không sợ việc này truyền đi, sẽ ảnh hưởng Nhị công tử bọn hắn khảo thí?
Tần Văn Chính biến đổi sắc mặt một hồi, thở dài một hơi nói:
- Không phải chính thê sinh, không có luật pháp quản chuyện này. Mà quy củ chết theo, từ tiền triều đã có, dân phong dân tục, quốc gia rất khó quản, phần lớn đều sẽ làm như không thấy.
- Nếu như bọn hắn trước đó đã ước định hôn ước, vậy sự chuyện này càng thuận lý thành chương.
Thật ra hắn còn có một câu chưa có nói cho nữ nhân rất đáng thương trước mặt.
Thời đại này, nha hoàn chính là nô lệ, ngay cả mệnh đều là của chủ nhân, chớ nói chi là chủ nhân muốn để nàng đi chết theo.
Nữ nhân này là do nha hoàn sinh ra, cho dù được lên làm thiếp thất cũng không cải biến được đẳng cấp thân phận của nàng, nữ nhi của nàng tự nhiên cũng là như thế.
Cho dù đưa mẹ con hai người các nàng tặng cho người khác, cũng là hợp lệ hợp pháp.
Hắn nhớ kỹ tiền triều có một danh nhân, thường xuyên trao đổi tiểu thiếp với hảo hữu mình, cuối cùng còn đưa tiểu thiếp mình đang mang thai ra ngoài, nhưng lại được lưu truyền như một câu chuyện tình gió trăng, không người trách cứ.
Cho nên loại chuyện này, thuộc về việc nhà người ta, cho dù Thánh thượng tới, cũng không dễ quản.
- Lão gia, chúng ta nên làm cái gì?
Tống Như Nguyệt nhìn con rể nhà mình một chút, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Nàng biết hai mẹ con này vô cùng quan trọng đối với thiếu niên này, hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ.
Tần Văn Chính cau mày, trầm ngâm một chút, lập tức nói:
- Các ngươi đừng nóng vội, ta đi trước phủ thành chủ nhìn.
Lập tức nhìn đối diện hô:
- Chu Thông, chuẩn bị ngựa.
- Vâng, lão gia.
Chu quản gia đáp ứng một tiếng, tự mình đi chuồng ngựa dẫn ngựa.
Tần Văn Chính rất nhanh dẫn hộ vệ, giục ngựa mà đi.
Lạc Thanh Chu đỡ Dương Bình Nhi vẫn như cũ còn quỳ thút thít trên mặt đất lên, trên mặt không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào:
- Nhị phu nhân, ngươi đi về trước đi, không cần lại cầu bọn hắn, vô dụng. Chuyện này là ta làm ra, yên tâm đi, tiểu Lâu không sao đâu.
- Thanh Chu...
- Trở về đi.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, ánh mắt lộ ra thần sắc quyết tuyệt, bước nhanh rời đi.
Đã như vậy, vậy hắn không cần gì do dự nữa.
Có thể không nhìn quy củ và luật pháp, thậm chí đánh vỡ bọn chúng, ngoại trừ bạo lực, ở thời đại này, cũng chỉ có quyền lực.
Tiện phụ kia đã không đến Hoàng Hà lòng không chết, như vậy, hắn sẽ để nàng triệt để hết hi vọng.
…
Đỉnh đầu, trời nắng chang chang.
Lạc Thanh Chu ra cửa ngõ, đi đến đường ra bên ngoài.
Lại xuyên qua mấy con phố, đi theo đằng sau mấy tên thư sinh, tiến vào một tiệm sách.
Sau một lúc lâu, hắn lắc mình biến hoá, một mình đi ra.
Mang lên mặt nạ, thay đổi áo bào.
Đi ra một khoảng cách, quay đầu nhìn lại, đầu hẻm đối diện tiệm sách quả nhiên có người theo dõi giám thị.
Hắn xuyên qua hẻm nhỏ, đi về hướng Bách Hoa viên.
Mặc kệ Nhị phu nhân vừa rồi nói thật hay giả, mặc kệ nàng có phải bị buộc lấy cố ý dẫn dụ hắn tiến vào cạm bẫy hay không, chuyện này, hắn nhất định muốn giải quyết.
Không bao lâu.
Hắn đi tới Bách Hoa viên, cởi mặt nạ xuống, tiến lên gõ cửa, cầm trong tay là thứ gì đó bị miếng vải đen bao phủ.
Cửa rất nhanh mở ra.
Nha hoàn trong cửa nhìn thấy hắn, mặt mũi tràn đầy kích động nói.
- Lạc công tử chờ một lát, nô tỳ lập tức đi gọi tiểu thư.