Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đi xuống bậc thang, từ trong ngực lấy ra hai bình sứ, đưa tới phía trước cửa sổ nói:
- Nhị tiểu thư.
Màn cửa xốc lên.
Tần Vi Mặc lộ ra dung nhan thanh lệ hơi tái nhợt, ôn nhu cười một tiếng, không có khách khí, đưa tay tiếp nhận, ôn nhu nói:
- Tạ ơn tỷ phu, vừa sử dụng hết, hiệu quả rất tốt.
Lạc Thanh Chu nói khẽ:
- Lại ho ra máu sao?
Tần Vi Mặc mỉm cười đáp:
- Ho hai lần, bất quá tốt hơn trước đó nhiều.
Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng nàng nhu nhược, trong lòng tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc, nói:
- Tại kinh đô chờ chúng ta, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ đi qua.
Tần Vi Mặc nhu thuận nói:
- Ừm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không cần mở miệng nói, đều sáng tỏ ở trong lòng.
Lạc Thanh Chu cũng không giữ lại, khua tay nói:
- Bảo trọng.
Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, phất phất tay, nói:
- Tỷ phu, ngươi cũng bảo trọng, Vi Mặc tin tưởng, tỷ phu nhất định sẽ thành công.
Nói xong, hai người cuối cùng nhìn nhau một chút, màn cửa chậm rãi buông xuống.
- Giá!
Xe ngựa chậm rãi rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ, thẳng đến khi xe ngựa biến mất ở góc rẽ phía xa, lại đứng một hồi mới xoay người, nhìn về phía phụ nhân trẻ tuổi trên bậc thang, chắp tay nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, đêm nay nếu như có rảnh rỗi, có thể cùng một chỗ với nhạc phụ đại nhân, đi làm chứng cho Thanh Chu và đại tiểu thư không?
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt đầu tiên khẽ giật mình, lập tức nhớ ra cái gì đó, sắc mặt biến hóa, ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn.
Nàng lại trầm mặc trong chốc lát, đáp ứng:
- Được.
Nói xong, nàng đột nhiên lại cảnh giác nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi sẽ không đột nhiên tách ra với Khiêm Gia sau đó đột nhiên lại thừa cơ chạy trốn khỏi Tần gia chúng ta đó chứ?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Ngươi bây giờ là cử nhân lão gia, có phải bắt đầu ghét bỏ Tần gia chúng ta rồi hay không?
Tống Như Nguyệt bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu tuyệt đối không có.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi nếu dám làm Bạch Nhãn Lang, ta tha... Đại ca nhị ca ngươi, tuyệt đối không tha cho ngươi! Hạ Thiền cũng không tha cho ngươi! Còn có Tiểu Điệp cùng Thu nhi, ngươi cũng đừng nghĩ mang đi.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, chỉ đành phải nói:
- Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, chờ mấy ngày nữa nhị ca khảo thí xong, chúng ta liền đi kinh đô. Chờ đến kinh đô, Thanh Chu sẽ cầu thân nhị tiểu thư, ngài xem có thể chứ?
Tống Như Nguyệt nghe vậy giật mình, đột nhiên yếu ớt nói:
- Ngươi muốn cưới nàng đi, hay là... Tiếp tục ở rể?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Nói bậy bạ gì đó!
Đúng vào lúc này, Tần Văn Chính đột nhiên bày ra vẻ mặt âm trầm đi ra cửa, trừng mắt nhìn nàng nói:
- Thanh Chu người ta hiện tại thân phận ra sao? Người ta thế nhưng là cử nhân, là cử nhân đệ nhất! Về sau còn muốn thi Trạng Nguyên? Những lời nàng vừa nói kia không phải đang vũ nhục người ta?
Tống Như Nguyệt đỏ mặt:
- Lão gia, thế nhưng mà...
Hai tay Tần Văn Chính bãi xuống, trầm giọng nói:
- Nàng không cần nói, nghe được nàng nói chuyện đều tức giận. Thanh Chu người ta đường đường nam tử hán, đường đường lão gia giải nguyên, là người lật lọng sao? Người ta trước đó đã nói muốn ở rể, tự nhiên vẫn là ở rể, ngươi lắm miệng nói cái gì cưới? Người ta nói qua sao?
Tống Như Nguyệt: - ? ? ?
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
Hắn hình như không có nói qua lời này nha?
Tần Văn Chính đối mặt với hắn, cười rạng rỡ nói:
- Thanh Chu, Vi Mặc đã nói với ta, nói ngươi còn muốn bảo trì thân phận người ở rể hiện tại không thay đổi. Yên tâm đi, Tần phủ chúng ta mặc dù về sau có khả năng không phải công huân thế gia, nhưng vẫn nuôi nổi ngươi.
- Tuy nói là người ở rể, nhưng Tần Văn Chính ta một mực coi ngươi như thân nhi tử đối đãi. Ở nhà chúng ta, lại có người chiếu cố, tốt hơn nhiều so với ngươi ở bên ngoài tự lập môn hộ? Ngươi nói có đúng hay không?
Lạc Thanh Chu ngốc trệ nói:
- Nhị tiểu thư từng nói như vậy sao?
Tần Văn Chính đáp:
- Đương nhiên nói qua, hôm qua lại nói. Làm sao, ngươi không tin? Hay là không muốn?
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ, trầm mặc một chút, nói:
- Không, ta nghe nhị tiểu thư.
Đối với hắn mà nói, cái này cũng không quan trọng.
Mà hắn rất nguyện ý làm một người ở rể không làm cho người chú mục, phát triển khiêm tốn và còn sống.
Tống Như Nguyệt nghe lời này, lập tức tâm hoa nộ phóng, mặt mày hớn hở, miệng lại toét ra.
Đến ở rể và cưới người đi, rất không giống.
Đến ở rể, vậy hắn vô luận về sau lên như diều gặp gió như thế nào, hắn đều là người Tần gia; mà nếu như hắn cưới người đi, vậy sau này là thuộc về người ngoài.