Chén rượu trong tay Lạc Diên Niên dừng một chút, trầm mặc một chút, ngẩng đầu lên nói:
- Lại đi nhìn.
Mặt mũi Vương Thành tràn đầy nghi hoặc, chỉ đành phải nói:
- Vâng, lão gia, nô tài đi ngay.
Nói xong, quay người bước nhanh rời đi.
Lập tức đi đến chuồng ngựa phía sau phủ, dẫn ra một con tuấn mã, ra khỏi phủ, chạy như bay hướng về trường thi.
Móng ngựa đạp bên trên bàn đá xanh, vang lên tiếng thanh thúy.
Lúc này đang vào buổi trưa, người trên đường phố cũng không nhiều. Hắn giục ngựa lao nhanh, rất mau chạy tới trường thi.
Trước cửa trường thi, đám người rộn rộn ràng ràng buổi sáng sớm đã tán đi.
Bất quá vẫn như còn có mấy thí sinh lưu lại nơi này, ngồi ở dưới góc tường ô ô thút thít, hận không thể đi chết.
Vương Thành ghìm cương ngựa dừng lại, dừng ở bên trên đường phố, lập tức nhảy xuống ngựa, chạy tới trước vách tường bên cửa trường thi.
Đi tới gần, hắn ngẩng đầu nhìn lên danh sách phía trên.
Đột nhiên, thân thể hắn chấn động, vậy mà nhìn thấy bên cạnh nhiều hơn một tấn danh sách khác.
Thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, mở to hai mắt, ngừng thở, nhìn về bảng danh sách khác mà buổi sáng chưa từng thấy qua.
Một cột khác bên trái, tên duy nhất: Lạc Thanh Chu, giải nguyên, quê quán —— Mạc Thành.
- Ông ——
Đầu Vương Thành đột nhiên ‘Ông’ một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng, thân thể nhoáng một cái, trước mắt biến thành màu đen, kém chút té xỉu.
- Không có khả năng, không có khả năng....
- Giải... Giải nguyên... Tiểu tạp chủng kia làm sao có thể trúng giải nguyên?
- Hắn rõ ràng trúng độc... Rõ ràng thổ huyết...
Thân thể hắn run rẩy, dùng tay dụi dụi con mắt, mở to hai mắt, lần nữa nhìn lại.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhìn chằm chằm một hàng chữ kia, lại nhìn vài chục lần.
- Xong... Xong....
Yến tiệc buổi trưa rất phong phú.
Mọi người Tần gia đều vui mừng hớn hở, ăn rất vui vẻ.
Bởi vì Tần Xuyên ngày mai còn muốn tham gia khảo thí, uống vài chén, nói mấy câu liền vội vàng chạy về hậu viện, tiếp tục tu luyện.
Lạc Thanh Chu bồi tiếp uống vài chén rượu, cũng giả bộ như choáng đầu rời đi.
Tần Văn Chính bồi tiếp Tần gia nhị gia cùng tứ gia, một mực uống đến buổi chiều, uống say mèm, mỗi người trở về đi ngủ.
Tống Như Nguyệt từ buổi sáng đến xế chiều, một mực vui mừng mặt mày hớn hở, miệng cũng không có khép lại, đối xử với hạ nhân cũng ôn nhu khác thường.
Cùng nữ quyến nhà nhị gia tứ gia nói chuyện trời đất, cũng là ‘Thanh Chu nhà ta cái này, Thanh Chu nhà ta cái kia’, người ta hỏi nàng chuyện khác, nàng hầu như có thể kéo tới ‘Thanh Chu nhà ta’, tựa hồ sợ người khác không biết vị Lạc giải nguyên là người nhà của nàng, mà lại quan hệ rất thân mật với nàng.
Toàn bộ Tần phủ đều đắm chìm trong vui sướng to lớn.
Người đọc sách trúng cử và không trúng cũng tới một đợt lại một đợt, đều bị Tần Văn Chính tự mình nhiệt tình nghênh đón vào trong phủ, uống mấy chén.
- Tửu lượng Thanh Chu nhà ta không cao, đã trở về phòng nghỉ ngơi, thực sự thật có lỗi. Chờ thêm mấy ngày, lão phu lại để cho hắn đi mời các vị tề tụ.
Những thư sinh kia mặc dù không có nhìn thấy Lạc giải nguyên, trong lòng có chút thất vọng, nhưng thấy Tần đại nhân hòa ái dễ gần cùng nhiệt tình, cũng đều thừa hứng mà đến, thừa hứng mà về.
Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương Uyển.
Tiểu Điệp phục thị, rửa mặt, chuẩn bị nằm xuống nghỉ trưa một hồi, tiêu hóa một chút đồ ăn và mùi rượu.
Nằm ở trên giường, lại ngủ không được.
Một khi người đắc ý quên hình liền sẽ thiếu giám sát rất nhiều thứ.
Hắn tỉnh táo lại, cẩn thận tự hỏi chuyện mấy ngày nay phát sinh, nghĩ đến mẹ con đêm đó chuẩn bị tự sát.
Hắn giết Mạnh Tiên Hành, hoàn toàn đã giúp các nàng giải quyết nguy hiểm trước mắt.
Nhưng cũng không có giúp các nàng thoát khỏi nguy hiểm từ trên căn bản.
Đại phu nhân trước khi thi muốn làm hắn khó xử, loạn tâm hắn, không có đạt được, hiện tại hắn trúng cử, hơn nữa còn được hạng nhất, lấy tính tình âm độc của đối phương, sẽ từ bỏ ý đồ?
Chỉ sợ sẽ thẹn quá hoá giận, tức hổn hển, càng thêm điên cuồng?
Chỉ cần hai mẹ con kia ở Thành Quốc phủ một ngày, tuyệt đối sẽ không an toàn, bất cứ lúc nào đều sẽ biến thành thứ để độc phụ kia phát tiết.
Biện pháp duy nhất, chính là nghĩ biện pháp để hai mẹ con kia triệt để rời khỏi nơi đó.
Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng.
Một người là thiếp thất hợp pháp của đối phương, một người là con cái hợp pháp của đối phương, chỉ cần Lạc Diên Niên không chủ động thả các nàng rời đi, các nàng sẽ vĩnh viễn bị trói ở nơi đó, ai cũng không có cách nào cứu đi.
Lạc Thanh Chu trằn trọc trên giường.
Có thể không nhìn quy củ và luật pháp, cũng chỉ có bạo lực.
Nhưng... Không đúng.
Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, còn có một thứ.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, cẩn thận trầm ngâm một hồi, lại do dự một hồi, lúc này mới rời khỏi giường, đi ra cửa.