Đi ra cửa chính, vốn định trực tiếp xuất phủ, nghĩ nghĩ, lại lộn vòng, đi về Linh Thiền Nguyệt cung.
Đi đến ngoài cửa, đưa tay gõ cửa.
- Kẹt kẹt...
Cửa sân rất nhanh mở ra.
Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người lại lạnh như băng xuất hiện trong cửa, nhìn hắn hỏi:
- Cô gia gấp như vậy sao? Vừa cơm nước xong xuôi đã không kịp chờ đợi muốn tới ký tên?
Lạc Thanh Chu nhìn sắc mặt của nàng, trầm mặc một chút, nói:
- Ta tới tìm Hạ Thiền.
Bách Linh không có lại nói tiếp, quay người tiến vào sân nhỏ.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi vào theo.
Bàn đá trước đình viện, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi ở nơi đó an tĩnh xem sách, cả người không nhiễm trần thế, đẹp như vẽ.
Hạ Thiền một bộ váy áo xanh nhạt, cầm kiếm, đứng dưới mái hiên, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu kiên trì đi đến trước bàn đá, chắp tay chào.
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia nghe được tiếng gọi, chậm rãi để sách trong tay xuống, cầm lên hưu thư sớm đã chuẩn bị xong từ trên bàn, đưa cho hắn, hai con ngươi bình tĩnh mà thanh lãnh nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ:
- Đại tiểu thư, ta tới tìm Hạ Thiền, ta có việc phải đi ra ngoài một lúc.
Dừng một chút, hắn nhìn thiếu nữ dưới mái hiên nói:
- Đi Bách Hoa viên.
Trước đó mỗi lần đi Bách Hoa viên, thiếu nữ này đều sẽ đi theo, ngay từ đầu len lén đi theo, sau đó là hắn chủ động mời.
Cho nên hôm nay hắn mới tới gọi nàng cùng đi, không nghĩ tới sẽ bị xem như đến thúc giục ly hôn.
- Không.
Hạ Thiền đứng dưới mái hiên, lạnh lùng từ chối, giống như biến thành một người xa lạ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nhìn về phía hưu thư Tần đại tiểu thư đưa tới trước mặt, trầm mặc một chút, đưa tay tiếp nhận, mở ra, lại nhìn một lần.
Bách Linh ở bên cạnh nói:
- Cô gia nếu như muốn ký tên, ta lập tức đi gọi lão gia và phu nhân đến, tốt nhất lại gọi nhị gia và tứ gia đến, trước chứng kiến của bọn hắn, phong Hưu thư này mới xem như hữu hiệu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bọn hắn hẳn là còn đang uống rượu, đoán chừng đã say.
Bách Linh nhìn hắn, không có lại nói tiếp.
Lạc Thanh Chu buông xuống hưu thư, nhìn về phía Tần đại tiểu thư trước mặt, nói:
- Đại tiểu thư, ban đêm có thể chứ?
Tần Khiêm Gia thản nhiên đáp:
- Có thể.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay cáo từ.
Rời đi Mai Hương Uyển, hắn đi đến cửa sau, chuẩn bị tự mình ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa sau, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ bên ngoài đi vào.
Một bộ váy tím, dáng người cao gầy thướt tha, hai chân thon dài thẳng tắp, bộ dáng xinh đẹp, mặt mũi lại tràn đầy lãnh khốc.
Ở giữa eo thon, không biết roi da nhỏ kia đã đi nơi nào.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy ngạc nhiên, ngẩn người, chắp tay gọi.
- Mỹ Kiêu tiểu thư.
Nam Cung Mỹ Kiêu lãnh ngạo nhìn hắn một chút, không có để ý, bước nhanh rời đi từ sau vườn hoa.
Lạc Thanh Chu cứng người tại chỗ, âm thầm nghi hoặc.
Vị Nam Cung quận chúa này không phải bồi tiếp nhị tiểu thư về kinh đô sao? Làm sao đột nhiên lại xuất hiện trong Tần phủ?
Hắn đứng tại chỗ run lên một cái, lập tức quay người trở về, đi phòng lớn.
Đi vào phòng, yến hội đã kết thúc.
Bọn nha hoàn người hầu đang bận rộn quét rác và thu thập bát đũa.
Lạc Thanh Chu lại đi hậu viện, đi tới trước viện lạc của nhạc mẫu đại nhân, vừa muốn tiến lên gõ cửa, cửa đột nhiên mở ra, Thu nhi vậy mà từ bên trong đi ra.
- Cô... Cô gia?
Thu nhi đột nhiên nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, sắc mặt biến hóa.
Lạc Thanh Chu sáng mắt lên, nhìn nàng một cái, vừa nhìn về phía trong cửa, hỏi:
- Ai ở bên trong?
Thu nhi phun ra nuốt vào lắp bắp nói:
- Cô gia...
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp, trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào.
Thu nhi muốn ngăn cản, do dự một chút, yên lặng đi theo phía sau của hắn.
- Ngươi thật không nhìn hắn sao? Thật vất vả trở về một lần, hắn lại thi đậu cử nhân, nếu ngươi không thấy, lại sẽ hối hận.
- Mỹ Kiêu tỷ, chúng ta đi thôi, chờ đến lúc hắn đi kinh đô, tự nhiên sẽ gặp lại.
- Vi Mặc, rõ ràng ngươi một mực ngóng nhìn hôm nay. Hiện tại hắn rốt cục thi đậu, còn thi hạng nhất, có thân phận, có vinh quang, Khiêm Gia cũng đã viết xong hưu thư, chỉ cần ngươi đồng ý, ta và phụ thân ngươi lập tức để hắn cưới ngươi, ngươi còn do dự cái gì đây?
- Mẫu thân, chờ một chút đi, ta muốn về kinh đô trước.
- Vi Mặc, tiểu tử kia hiện tại xưa đâu bằng nay, bây giờ người ta là cử nhân lão gia, hơn nữa còn là giải nguyên. Nếu ngươi không nắm chặt thời gian, chờ hắn cùng Khiêm Gia ly hôn, đến lúc đó khẳng định cả đám nữ nhân đều sẽ tranh nhau chen lấn nhào tới, tiểu tử kia có thể chống đỡ được?