Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 794: Xong... Xong... (2)




Mặt mũi mấy người tràn đầy xấu hổ, vội vàng chắp tay tạ lỗi:

- Lạc đại nhân, Lạc công tử, thực sự thật có lỗi, quấy rầy các ngươi...

Mấy người cuống quít xấu hổ cáo từ, vừa đi mấy bước, lại có hai tên thư sinh người mặc nho bào bước nhanh đi tới, nhìn thấy năm người bọn hắn, một người trong đó vội vàng nói:

- Triệu huynh, Dương huynh, các ngươi đến nhầm chỗ rồi. Vị Lạc giải nguyên kia không ở nơi này, nghe nói hắn là con thứ Thành Quốc phủ, đã bị đưa đến Tần phủ làm người ở rể. Thượng huynh và Gia Cát huynh mấy người bọn hắn đều đã đi qua, chúng ta cũng nhanh đi qua đi.

Năm người nghe xong, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

- Người ở rể? Lạc giải nguyên là người ở rể?

- Thành Quốc phủ xem Lạc giải nguyên như đồ vô dụng đẩy đi ra ngoài, làm nhi tử cho người khác?

- Cái này...

Năm người vừa sợ lại kỳ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đều nhịn không được quay đầu nhìn về phía hai cha con đang đứng trên bậc thang Thành Quốc phủ.

Sắc mặt Lạc Diên Niên tái xanh, xoay người, bước nhanh tiến vào trong phủ.

Lạc Ngọc vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

- Đi, đừng nói nữa, nhanh đi gặp Lạc giải nguyên đi.

Mấy người đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh không tên đánh tới, không còn dám đợi, bước chân vội vàng rời đi.

- Ngọc nhi, tiến vào ăn cơm đi.

Lạc Diên Niên xuất hiện chỗ cửa, nhẹ giọng hô, dừng một chút, lại nói:

- Ngươi ngày mai sẽ phải đi thi, đến lúc đó thi đậu Long Hổ học viện, không chênh lệch so với hắn.

Lạc Ngọc đột nhiên xoay người, nhìn hắn nói:

- Phụ thân, bây giờ người lại lấy hài nhi ra so sánh với tiểu dã chủng kia sao?

Lạc Diên Niên nhìn con mắt hắn đã đỏ lên, trầm mặc, không có lại nói tiếp.

Hai cha con lại đứng hồi lâu ngoài cửa mới tiến vào trong phủ.

Vương thị vẫn đang bận rộn ở trong phòng ăn, tự mình phân phó hạ nhân dọn xong ghế, đều dọn kỹ mỗi mâm đồ ăn cho vị trí của mỗi người, lại lấy ra rượu ngon ủ lâu năm.

Toàn bộ trong phòng tràn đầy mùi rượu mê người, mùi thơm của đồ ăn.

Lạc Diên Niên cùng Lạc Ngọc đứng tại cửa ra vào, nhìn một màn này, trầm mặc không nói gì.

Vương thị xoay người lại, lúc này mới phát hiện bọn hắn trở về, vội vàng nhìn về phía sau bọn hắn, thấy sau lưng bọn họ trống trơn, không có một người, lập tức sững sờ, hỏi:

- Lão gia, Ngọc nhi, người đâu? Mấy tên thư sinh đâu? Làm sao không mời bọn hắn tiến vào?

Lạc Diên Niên không nói gì, đi đến trước bàn, ngồi xuống, bưng lên một vò rượu, tự mình rót một chén.

Vương thị thấy sắc mặt hai người không đúng, lập tức thu liễm ý cười, nói:

- Thế nào? Cãi nhau với bọn hắn?

Lập tức cười nói:

- Không sao, người đọc sách đều như thế, một lời không hợp liền tranh đến mặt đỏ tới mang tai, thậm chí mắng chửi người và động thủ. Lão gia, Ngọc nhi, coi như bọn hắn không tới, bằng hữu như vậy, không kết giao cũng được.

Lạc Ngọc đứng tại cửa ra vào, trầm mặc một hồi, đột nhiên nhìn nàng nói:

- Mẫu thân, hôm nay là ai ra ngoài xem bảng danh sách?

Vương thị sững sờ, hỏi lại:

- Cái gì bảng danh sách?

Lập tức kịp phản ứng, nói:

- Ngươi nói là bảng danh sách trúng cử? Là Vương Thành ra ngoài nhìn, thế nào?

Nàng nhìn nhi tử của mình đầy hung ác nham hiểm và khóe mắt đang co giật, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Nàng lại quay đầu, nhìn về phía lão gia nhà mình, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, âm thanh bắt đầu phát run:

- Ngọc nhi, là... Là... Xảy ra vấn đề gì sao?

Ánh mắt Lạc Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, trầm mặc một chút, nói:

- Mẫu thân, Vương Thành là biểu huynh của người, thật sao?

Vương thị cứng đờ gật đầu nói:

- Là... Đúng thế...

Lạc Ngọc không có nói thêm nữa, quay người rời đi, nói:

- Ta về viện của mình, đừng lại tới quấy rầy ta.

Vương thị cứng người tại chỗ, sững sờ một lát, nhìn về phía lão gia nhà mình, run giọng nói:

- Lão gia, đến cùng xảy ra chuyện gì? Các ngươi đến cùng thế nào? Có phải nghe được chuyện gì hay không?

Lạc Diên Niên cúi đầu uống rượu, giống như không có nghe được nàng.

Vương thị lại đứng một hồi, đột nhiên nói ra ngoài cửa:

- Để Vương Thành tới gặp ta.

Không bao lâu.

Vương Thành đang giám sát phòng bếp, bận bịu đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy đến, cung kính cúi đầu hỏi:

- Phu nhân, người tìm nô tài có việc?

Ánh mắt Vương thị âm trầm mà nhìn hắn, hỏi:

- Buổi sáng khoa cử công bố danh tự, ngươi xem hết rồi?

Vương Thành nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu lên nói:

- Xem hết, nô tài nhìn nhiều lần. Phu nhân, thế nào?

Vương thị nói:

- Ngươi xác định, cái kia... Hắn không trúng?

Vương Thành vội vàng nói:

- Phu nhân, nô tài có thể xác định, tiểu tử kia thi rớt, trên danh sách tuyệt đối không có tên của hắn.

Ánh mắt Vương thị lộ ra một tia nghi hoặc, lần nữa nhìn về phía lão gia nhà mình.