Chỉ chào hỏi, lại không chủ động nói chuyện.
Khi người khác chủ động hỏi, hắn khoát khoát tay, một mặt lạnh nhạt cười nói:
- Không có việc vui gì, chính là hiền tế nhà ta trúng giải nguyên mà thôi.
Người ta nghe xong, lập tức giật mình, vội vàng chắp tay nói:
- Chúc mừng! Chúc mừng! Hiền tế thật là lợi hại! Nhất định là Văn Khúc tinh hạ phàm.
Hắn lại khoát tay cười nhạt một tiếng:
- Cái gì Văn Khúc tinh hạ phàm, vận khí tốt mà thôi. Thi vừa đủ, qua loa.
Tống Như Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, miệng lại nhếch to, đi trên đường đều không khép lại được.
Tần nhị gia đi trong đám người lại vội vàng nhắc nhở một tiếng:
- Đại ca, nhớ sớm chuẩn bị tốt một vài hồng bao, chờ một lúc quan phủ còn chuyên môn phái người đến thông báo, chúng ta cũng không thể hẹp hòi.
Tần Văn Chính cười đáp:
- Ta biết.
Tống Như Nguyệt vội vàng lại gần, toét miệng ân cần nói:
- Lão gia, chờ một lúc ta chuẩn bị hồng bao, đến lúc đó ta đi nghênh đón những người kia.
Tần Văn Chính không để ý tới nàng.
Một màn có mặt mũi như vậy, tự nhiên là chủ nhân một nhà như hắn tự mình ra ngoài.
Lạc Thanh Chu bị chen chúc ở giữa, nhìn một màn này, trong lòng cuối cùng lý giải vì sao Phạm Tiến kia trúng cử lại đột nhiên cao hứng nổi điên, thực sự thân phận cử nhân này quá chói mắt ở thời đại này, thân phận địa vị, trong nháy mắt từ lòng đất bay đến trên trời.
- Thanh Chu, giải nguyên.
Tần Xuyên ở bên cạnh dựng thẳng ngón cái, khen không dứt miệng:
- Nhị ca không chỉ có bội phục ngươi, bội phục Vi Mặc hơn. Ánh mắt Vi Mặc thật không thể nói, chỉ có Vi Mặc có lòng tin đối với ngươi nhất, nói ngươi nhất định sẽ trúng tuyển, mà lại nhất định là mấy hạng đầu.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:
- Nhị tiểu thư nói lúc nào?
Tần Xuyên lập tức trì trệ, vội vàng cười nói:
- Trước khi đi kinh đô, khi đó Vi Mặc nói, nói ngươi tài hoa hơn người, toàn bộ Mạc Thành không ai có thể so sánh, đến lúc đó tuyệt đối cao trung. Cũng không chỉ nói một lần.
Lạc Thanh Chu cười cười, không có lại nói tiếp, trong đầu không khỏi hiện ra thân ảnh nhu nhược và dung nhan thanh lệ ôn nhu kia.
Tần Xuyên cười nói:
- Thanh Chu, ta cảm thấy Vi Mặc rất hiểu rõ ngươi, bất kỳ người nào cũng không sánh bằng. Ngươi về sau nhất định phải đối xử tử tế với nàng, đừng cho nàng thương tâm, biết không?
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, Bách Linh theo sau, giòn tiếng nói:
- Cô gia, chúc mừng, cô gia trúng hạng nhất đây, thật lợi hại.
Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt nàng một chút, nói:
- Hạ Thiền không có tới sao?
Bách Linh nhún vai một cái nói:
- Ta cũng không biết.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi một lần, cũng không nhìn thấy thân ảnh đơn bạc mà cô độc kia.
- Thanh Chu, tới tới tới, lại đây nói với những ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội của ngươi một chút xem ngươi mỗi ngày đọc sách thế nào, học tập thế nào, sao có thể lập tức thi đậu hạng nhất? Đến hảo hảo thuyết giáo cho bọn hắn.
Tần tứ gia cười rạng rỡ gọi hắn đi qua.
Lạc Thanh Chu lễ phép cười cười, đi tới.
Một bên, Tống Như Nguyệt nhịn không được mặt mày hớn hở mở miệng nói:
- Tứ thúc, đọc sách loại chuyện này, cần đầu óc, để người khác dạy là vô dụng. Thanh Chu nhà ta chưa hề có bất kỳ lão sư gì dạy qua, vẫn luôn là ở nhà một mình đọc sách, ngươi nhìn, tùy tiện thi một cái, chính là hạng nhất. Đây chính là đầu óc tốt, có thiên phú.
Tần tứ gia lập tức không cao hứng:
- Tẩu tẩu có ý là, những chất tử chất nữ của ngươi đều là người không có đầu óc?
Tống Như Nguyệt nói:
- Ta, ta không phải có ý này...
Tần Văn Chính vội vàng xen vào nói:
- Thanh Chu có thể có thành tích hôm nay, hoàn toàn là dựa vào hắn chăm chỉ và cố gắng. Hắn mỗi ngày đều ở nhà đọc sách, một tháng thậm chí không ra khỏi cửa một lần, xưa nay không ra ngoài giao du với những hồ bằng cẩu hữu, cũng không đi đâu chơi. Mỗi ngày ngoại trừ toàn tâm toàn ý đọc sách, tâm vô bàng vụ, cũng không có bất kỳ yêu thích gì khác.
Nói xong, nhìn về phía thiếu niên sau lưng cười nói:
- Thanh Chu, nhạc phụ nói có đúng không?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, đáp.
- Đúng.
Tiểu Điệp ở phía sau che miệng cười trộm.
Tần Xuyên bên cạnh nhìn thấy, hỏi:
- Tiểu Điệp, ngươi cười trộm cái gì? Phụ thân ta nói không đúng sao?
Tiểu Điệp giật nảy mình, vội vàng nói:
- Không có, Nhị công tử, lão gia nói rất đúng. Công tử nhà ta mỗi ngày ngoại trừ ở nhà đọc sách ra, chưa hề đi ra ngoài, rất vất vả.
Đám người Tần gia một đường trò chuyện, hồng quang đầy mặt, rất mau trở lại Tần phủ.
Tống Như Nguyệt không kịp chờ đợi đi hậu viện.
Cùng lúc đó.
Bên trong Thành Quốc phủ, Vương thị vẫn như cũ ngồi ở trong phòng, thần sắc nhàn nhạt thưởng thức trà.