Vương Thành khom người đứng tại cửa ra vào, vẫn mặt mày hớn hở thêm mắm thêm muối nói đám người Tần gia thất vọng cùng khó chịu.
- Phu nhân, ngài không thấy được, lúc ấy Tống phu nhân đầy cõi lòng hi vọng chen đến trước bảng danh sách, nhìn một lần lại một lần, phát hiện phía trên không có tên tiểu tạp chủng kia, sắc mặt từ trắng trở nên đỏ, lại từ đỏ biến xanh, kém chút bị tức ngất đi, quá đặc sắc.
- Tần Văn Chính càng là sắc mặt xanh xám, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không nói một lời, nếu như không phải lúc ấy nhiều người, nô tài đoán chừng hắn đã muốn trực tiếp mắng tên tiểu tạp chủng kia.
- Ha ha, tiểu tạp chủng kia lúc ấy đoán chừng cũng sợ choáng váng, không dám tiến lên nhìn thử, bị sắc mặt của mọi người Tần gia hù đứng ở nơi đó run lẩy bẩy, sắc mặt khó xử, đoán chừng lúc ấy rất muốn tìm một cái lỗ chui vào.
- Tần Văn Chính và Tống phu nhân lúc trước đến trong phủ chúng ta, nhảy nhót như vậy, xem tên tiểu tạp chủng kia như bảo bối nâng ở trong lòng bàn tay, ai biết vậy mà không dùng được, đoán chừng hiện tại hối hận phát điên.
- Đáng tiếc vị Tần nhị tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng kia không có mặt ở đó, nếu không đoán chừng cũng thất vọng đối với tiểu tạp chủng kia, ha ha ha...
Vương thị nghe xong, thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ.
Sau một lúc lâu mới đứng lên, âm lãnh cười nói:
- Tiện nhân sinh tạp chủng, còn vọng tưởng thi đậu công danh? Mơ mộng hão huyền.
Vương Thành vội vàng phụ họa nói:
- Đúng thế.
Vương thị đi ra ngoài cửa, nói:
- Đi nói với Ngọc nhi một tiếng, giữa trưa ta tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn ngon cho hắn, để hắn ra ngoài ăn một bữa cơm.
- Vâng, phu nhân.
Vương Thành lập tức lui ra.
Vương thị tự mình đi phòng bếp, làm mấy thức nhắm tinh xảo.
Cơm trưa bắt đầu.
Lạc Diên Niên đi ra từ trong thư phòng, Lạc Ngọc theo ở phía sau.
Một nhà ba người, ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Ăn một lát, Lạc Ngọc nhìn về phía mẫu thân mình, nói:
- Mẫu thân, có kết quả rồi?
Lạc Diên Niên nghe vậy, cũng nhìn về phía nàng.
Gương mặt Vương thị không gợn sóng, đứng người lên, giúp hai người gắp thức ăn, thản nhiên nói:
- Ừm, ra.
Hai cha con đều nhìn nàng, không có lại nói tiếp.
Vương thị nhìn bọn hắn một chút, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói:
- Thi rớt.
Trong phòng yên tĩnh một chút.
Lạc Ngọc cười nhạt một tiếng, nói:
- Trong dự liệu.
Lạc Diên Niên không nói gì, kẹp một miếng thịt cho hắn, nói:
- Ăn nhiều một chút, đêm nay sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai biểu hiện tốt một chút, đại ca ngươi đang ở kinh đô chờ ngươi.
Lạc Ngọc nói:
- Tạ ơn phụ thân, hài nhi nhất định sẽ không cô phụ phụ thân, mẫu thân và đại ca kỳ vọng.
- Dùng bữa, dùng bữa.
Mặt mũi Vương thị tràn đầy từ ái, lại gắp thức ăn cho hai cha con.
Lúc này, một tên người hầu ở ngoài cửa đột nhiên vội vàng tiến đến, cung kính bẩm báo.
- Lão gia, phu nhân, ngoài cửa có mấy tên thư sinh tới, nói muốn vào bái phỏng công tử một chút.
Vừa nghe lời này, Lạc Diên Niên cùng Vương thị, Lạc Ngọc đều sững sờ, nhíu mày.
Hai đầu lông mày Lạc Diên Niên lộ ra một tia nghi hoặc:
- Thư sinh gì? Là người quen?
Người hầu khom người nói:
- Nô tài cũng không nhận ra, mấy tên thư sinh kia mặc nho bào, khí chất bất phàm, nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, giống như bọn hắn hôm nay đều trúng cử.
Vừa nghe lời này, ba người Lạc Diên Niên càng thêm kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Vương thị vội vàng đứng lên nói:
- Lão gia, có phải cảm thấy Ngọc nhi tất thắng cuộc thi lần này, cho nên sớm đến kết giao bằng hữu hay không? Lại hoặc bởi vì Trường Thiên?
Lạc Ngọc nghi ngờ nói:
- Thư sinh?
Vương thị cười nói:
- Ngọc nhi, vẫn là ra ngoài nghênh đón thử xem. Nếu như đều là cử nhân, vậy đáng để kết giao. Về sau người ta khẳng định tiến vào quan trường, thậm chí sẽ tiến vào triều đình, ngươi và Trường Thiên về sau có khả năng đều là quan võ, nhiều thêm mấy quan văn làm bằng hữu, đường sẽ rộng lớn hơn một chút.
Lạc Diên Niên trầm ngâm một chút, cũng đứng lên nói:
- Ngọc nhi, mẫu thân ngươi nói rất đúng, trong quan trường, nhiều bằng hữu nhiều con đường. Mà Thánh thượng đang lúc trọng dụng quan văn, bây giờ địa vị của quan văn cũng không thấp hơn quan võ. Đi thôi, phụ thân và ngươi cùng đi ra nhìn.
Lạc Ngọc vội vàng đứng lên, chỉnh lý y phục.
Trên mặt hai cha con mang theo mỉm cười, cùng một chỗ đi ra ngoài cửa lớn.
Vương thị nhìn thân ảnh hai người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, trong mắt tràn đầy thỏa mãn và ý cười vui mừng, nàng đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng phân phó ngoài cửa:
- Mau thu thập trên bàn một chút, lại đi phòng bếp để nhà bếp chuẩn bị thêm một vài món đồ ăn, đều lấy ra vài hũ rượu ngon, nhanh.
- Vâng, phu nhân!
Nha hoàn người hầu nhận được mệnh lệnh, lập tức công việc lu bù.