- Lạc Thanh Chu, giải nguyên, quê quán: Mạc Thành.
- Cô gia, đây là ngươi sao? Giải nguyên là cái gì? Không phải cử nhân à? Làm sao lại gọi tên khác với mọi người, còn đơn độc viết ở chỗ này chứ?
Vừa nghe lời này, không riêng gì đám người Tần gia kinh hãi, ánh mắt của những người khác bên cạnh cũng đều đồng loạt nhìn về nơi mà tay nàng đang chỉ.
Giải nguyên, hạng nhất cử nhân.
- Ha ha ha ha...
Tần Văn Chính chen đến dưới bảng danh sách, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Mẹ nó tiên nhân, hù chết lão tử...
Hắn đột nhiên kịp phản ứng, lập tức dừng cười, vẫn như cũ chỉ vào cái tên giải thích cho Bách Linh:
- Giải nguyên chính là cử nhân, mà lại là hạng nhất bên trong tất cả cử nhân. Cô gia nhà ngươi là lần này đạt hạng nhất khoa cử khảo thí.
Lời nói này rất lớn, tự nhiên không chỉ nói cho Bách Linh nghe.
Những người khác bốn phía nghe được, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn về phía bọn người Tần gia.
- Thanh Chu! Chúc mừng, ngươi trúng rồi! Trúng hạng nhất.
Tần Văn Chính lại hô to gọi nhỏ ra đằng sau, mặc dù hắn kiệt lực bảo trì thận trọng và bình tĩnh, nhưng khóe miệng đã nhếch đến lỗ tai.
Bọn nha hoàn người hầu Tần gia đều vừa mừng vừa sợ, cùng reo hò, vô cùng kích động.
Tiểu Điệp vui đến phát khóc, ô ô khóc to.
Mấy người Tần gia nhị gia tứ gia đều khó tin, cuống quít chen đến phụ cận tận mắt xem xét, đợi nhìn thấy danh tự, quê quán cùng hai chữ ‘Giải nguyên’ thật to phía trên, đều vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
- Trúng rồi! Quả nhiên trúng rồi! Thanh Chu, chúng ta biết, ngươi tất trúng! Giải nguyên đó! Ha ha ha, đời thứ ba Tần gia ta, rốt cục xuất hiện một cử nhân, còn là cử nhân hạng nhất! Ha ha ha ha...
-Phụ thân, Thanh Chu tỷ phu không phải người Tần gia chúng ta, hắn họ Lạc.
Một thiếu niên tuổi trẻ bên cạnh khẽ nhắc nhở Tần tứ gia.
- Ngu ngốc. Cút đi cho ta.
Tần tứ gia ‘Ba’ một bàn tay, trực tiếp đánh hắn nằm rạp trên mặt đất, cả giận nói:
- Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngươi là câm điếc đâu! Xéo đi.
Lập tức lại cười lên ha hả, vội vàng đi qua nói:
- Đại ca, đi, mau trở về bày tiệc chúc mừng cho Thanh Chu, đêm nay chúng ta không say không về.
Tần Văn Chính hồng quang đầy mặt:
- Tốt, tốt!
Trước bảng danh sách, Tống Như Nguyệt vẫn như cũ ngơ ngác đứng ở nơi đó, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cái tên duy nhất được sắp xếp vào một cái cột hoàn toàn khác trên bảng danh sách, một hồi nhìn danh tự, một hồi nhìn hai chữ ‘Giải nguyên’, giống như nhìn không đủ, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười ngây ngô, miệng dần dần nhếch lên.
- Trúng, vậy mà trúng... Giải nguyên, hạng nhất... Hắc hắc hắc...
Nàng ngửa mặt lên, híp mắt, nhếch miệng cười ngây ngô.
Mai nhi và hai tên ma ma bảo hộ nàng ở giữa, vội vàng cười ngây ngô theo.
Người bên cạnh thấy người Tần gia bọn họ trúng giải nguyên, lập tức kính sợ, không còn dám tiến lên chen chúc, cảm giác như tất cả người Tần gia đã giành hết không gian.
- Phu nhân, trở về lại tiếp tục cười, lão gia và cô gia đều đi rồi.
Giọng nói thanh thúy của Bách Linh rốt cục để Tống Như Nguyệt vẫn còn đang đần độn cười bên bảng danh sách lấy lại tinh thần.
- A?
Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn lại, sửng sốt một chút, vội vàng xoay người đuổi theo:
- Lẽ nào lại như vậy! Chờ ta một chút! Chờ ta một chút.
Mấy tên nha hoàn ma ma vội vàng đi theo trái phải che chở nàng.
Bách Linh lại liếc mắt nhìn danh tự trên tường, mới theo ở phía sau rời đi.
Đám người Tần gia vây quanh Lạc Thanh Chu, mặt mày hớn hở, ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh vang đắc ý rời đi.
Đám người đằng sau rộn rộn ràng ràng chủ động tránh ra một con đường.
Trên đường đi gặp được rất nhiều người quen.
Tần gia nhị gia và tứ gia, và lớn nhỏ trong phủ bọn hắn đều vui vẻ ra mặt, hồng quang đầy mặt, rất nhiệt tình chào hỏi bằng hữu của bọn hắn.
- Lưu huynh, đêm nay đi nhà đại ca ta uống rượu đi, nữ hiền chất tế nhà ta trúng cử nhân, hạng nhất giải nguyên. Ha ha.
- Tôn lão đệ, ngươi và nhi tử nhà ngươi có xem bảng danh sách chưa? Trúng không? Ha ha, Thanh Chu nhà ta đạt hạng nhất, hạng nhất đó! Chúc nhi tử nhà ngươi cũng cao trung.
- Hồ huynh! Hồ huynh! Gọi đám người Minh Hạ, Cầm Sơn đi Thiên Tiên lâu, ta mời khách! Đường tỷ phu nhà ta trúng cử nhân, hạng nhất giải nguyên! Ngày mai tùy tiện ăn, tùy tiện chơi.
Ngay cả những hạ nhân Tần phủ gặp được người quen cũng đều đắc ý nói:
- Vương tỷ tỷ, Trương muội muội, Tiền cô cô, đường cô gia nhà ta trúng cử nhân hạng nhất đấy.
Những người quen bằng hữu các loại đều là mặt mũi tràn đầy hâm mộ, cũng rất nhiệt tình đáp lại, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng.
Tần Văn Chính càng ngẩng đầu ưỡn ngực, được mọi người chen chúc nhanh chân đi ở phía trước, giống như hôm nay là hắn trúng cử, gặp được người quen biết, liền chắp tay cười nói:
- Lương huynh, Triệu huynh, Bạch huynh....