Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 785: Dung nhan Nguyệt tỷ tỷ, ngày yết bảng, cô gia tất trúng (1)




Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên đáp lại.

- Không cần, ta tạm thời còn không thể nào hiểu được thấu triệt.

Lạc Thanh Chu nói:

- Thế cố sự thì sao?

Thân ảnh xanh nhạt đáp.

- Cũng không cần.

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng của nàng, nói khẽ:

- Nguyệt tỷ tỷ, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi trong khoảng thời gian này một mực giúp ta tu luyện, ta cũng không biết làm như thế nào báo đáp ngươi.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, nói:

- Ngươi không phải muốn nói chuyện liên quan đến ngươi và nương tử ngươi sao?

Lạc Thanh Chu nghe vậy, có chút xấu hổ:

- Vừa rồi chỉ là nhất thời khó chịu, cho nên gửi một tin. Bây giờ suy nghĩ một chút, đã không còn gì để nói. Giữa ta và nàng, vốn cũng không có bất cứ cảm tình nào, ly hôn, đối với nàng đối với ta mà nói, đều rất tốt.

Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên quay đầu, nhìn hắn nói:

- Ta nhớ ngươi thường xuyên nói, muốn sớm trở về bồi nàng?

Lạc Thanh Chu cũng không giấu diếm:

- Thật ra ta mỗi đêm bồi không phải nàng, là tiểu nha hoàn nhà ta. Ta và tiểu nha hoàn nhà ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, trong lòng ta, nàng mới là nương tử của ta.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu, tiếp tục nhìn về đêm tối xa xa, nói:

- Rất tốt.

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia nghi hoặc, không biết nàng chỉ cái gì.

Hai người đều không nói gì thêm, yên tĩnh đứng cách nhau.

Ánh trăng như nước, gió đêm nhu hòa.

Lúc này.

Trong gian phòng nào đó tận cùng trường thi, mấy vị quan đang chấm bài thi vẫn đang tranh luận kịch liệt.

- Tài hoa như thế, thế nào để hắn thi rớt? Cho giải nguyên dư xài, cho dù sợ hắn đứng đầu quá chói mắt, cho hắn á nguyên, thủ khôi đều không đủ.

- Minh Triết huynh, những bài thi của người này hoàn toàn chính xác nên được Giải Nguyên, nhưng bài thi nhắc đến chuyện thế tập tước vị, thật sự là... Quá mẫn cảm.

- Không phải quá mẫn cảm, là gan quá lớn! Tám chín phần mười huân quý đại thần đương kim triều đình đều sẽ phản đối, Thánh thượng cũng ẩn ẩn có ý phản đối, chúng ta nếu tuyển chọn hắn, đến lúc đó trình đề thi lên, truyền ra ngoài, Trưởng công chúa mượn đề tài để nói chuyện của mình, chúng ta đều sẽ bị liên lụy. Dù sao triều đình bây giờ sóng ngầm mãnh liệt, Thánh thượng đã bắt đầu...

- Nói cẩn thận.

- Viễn Đường huynh, Thánh thượng đã phái chúng ta tới chủ trì khoa cử, chúng ta nên phỏng đoán tâm ý của Thánh thượng, xem xét thời thế. Người này tài hoa hơn người, năm nay thi rớt cũng không sao, đến lúc đó nhìn tên của hắn, lại gọi hắn đến trước mặt chúng ta, hảo hảo gõ, dạy bảo một phen, để hắn ba năm sau thi lại, lấy bản lãnh của hắn, tất trúng.

- Có lẽ, trực tiếp đưa hắn đến kinh đô, chúng ta hảo hảo dạy bảo.

- Không công bằng! Không công bằng! Trương Chi Mạc ta tuyệt không dám gật bừa! Viễn Đường huynh, đã là đề thi, vì sao không thể trả lời tình hình thực tế? Chỉ cần đáp tinh diệu, vì sao không thể trúng tuyển? Người Đọc sách chúng ta không thể nịnh nọt, sợ đầu sợ đuôi, không thể trốn tránh đầu sóng ngọn gió. Lựa chọn nhân tài chân chính cho quốc gia sử dụng mới xứng đáng với ân đức của Thánh thượng.

- Minh Triết huynh, tỉnh táo, tỉnh táo. Ngươi nói đúng, chúng ta cần lựa chọn nhân tài cho quốc gia sử dụng, là Thánh thượng xuất lực, mà người này hiển nhiên đứng ở bên Trưởng công chúa trong việc phế tước vị, đến lúc đó vạn nhất hắn tiến vào triều đình, chẳng phải là...

- Được rồi, đều chớ ồn ào. Lấy bài thi ra, ta nhìn lại một chút.

Vẻ mặt Lâm Văn Đường nghiêm túc, trầm giọng nói.

Mãi cho đến canh bốn, ánh đèn trong phòng mới tắt.

Trời sắp sáng.

Bên trên Uyên Ương lâu, Lạc Thanh Chu chuẩn bị cáo từ.

Hắn do dự một chút, đột nhiên chắp tay nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta quen biết lâu như vậy, ta còn chưa từng gặp qua khuôn mặt chân thật của ngươi. Ta mấy ngày nữa sẽ rời đi, có thể để cho ta nhìn ngươi không?

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở trên mái cong, trầm mặc như trước không nói gì, giống như không có nghe được lời hắn.

Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi trước.

Ngay lúc hắn muốn rời khỏi, thân ảnh xanh nhạt lại chậm rãi xoay người, vầng sáng màu xanh nhạt trên người dần dần thối lui.

Rất nhanh, lộ ra một bộ tư thái yểu điệu thon dài, cùng một... Dung nhan bình thường.

Bất quá mặc dù phổ thông, nhưng được cỗ khí chất đặc biệt phụ trợ, nhìn vẫn như cũ nổi bật bất phàm.

- Thất vọng sao?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, thản nhiên hỏi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đáp.

- Nguyệt tỷ tỷ rất đặc biệt, rất giống với trong tưởng tượng của ta, sao lại thất vọng đây.

Hai con ngươi thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh nhìn hắn, không có nói tiếp.

Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:

- Cái kia, Nguyệt tỷ tỷ, ngươi mấy tuổi?

Vầng sáng lại xuất hiện trên người thân ảnh xanh nhạt, rất nhanh một lần nữa che khuất thân thể và dung nhan của nàng, xoay người sang chỗ khác, thản nhiên đáp.