Lúc trước hắn đã đáp ứng, đương nhiên sẽ không đổi ý.
Tần Khiêm Gia khẽ gật đầu:
- Có thể.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, không có dừng lại thêm, chắp tay cáo từ.
Hắn đi tới dưới cây hoa đào, đến trước mặt thân ảnh băng lãnh kia, lấy ra một đôi giày khác và bốn chiếc vớ lưới, nói:
- Hạ Thiền, cô gia chuyên môn bảo Tiểu Điệp và Thu nhi làm cho ngươi. Đưa lại cặp vớ lưới trước đó cho cô gia đi, cặp đó thì có người khác mang qua.
Lúc trước lấy ra cặp vớ lưới màu đỏ đưa cho thiếu nữ này mang chủ yếu là mảnh đá dưới lòng đất quá nhiều, còn rất rất sắc bén, cuối cùng không tiện đòi trở về, cho nên mới nói chuyên môn mua cho nàng.
Đã một lần nữa làm lại cho nàng, như vậy tự nhiên muốn lấy cặp vớ lưới màu đỏ kia trở về.
Hạ Thiền sửng sốt một chút, không có đón lấy đồ trong tay hắn, bước nhanh rời đi, đi vào trong phòng.
Rất nhanh, nàng lấy ra cặp vớ lưới màu đỏ, đưa tới trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng bày ra một mặt lạnh như băng, trong lòng có chút đau nhói, nhận lấy, lại đưa tới vớ giày trong tay, nói:
- Cầm đi, bất kể như thế nào, ngươi giúp cô gia nhiều như vậy, cô gia nên đưa cho ngươi.
Ngừng tạm, lại thấp giọng nói:
- Chuyện giữa ta và đại tiểu thư, ta không sai, hi vọng ngươi đừng trách ta...
Nói xong, đặt đồ vật ở trên mặt đất, không có lại nói tiếp, bước nhanh rời đi.
Trong hoa viên lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương uyển.
Nằm trong phòng, suy nghĩ chuyện vừa rồi, suy nghĩ đại tiểu thư, suy nghĩ Bách Linh, suy nghĩ Hạ Thiền, suy nghĩ phong Hưu thư, lại suy nghĩ nhị tiểu thư ở kinh đô xa xôi...
Sau đó, lại suy nghĩ đến Tiểu Điệp, suy nghĩ mẫu thân đã chết đi, nghĩ về Thành Quốc phủ, suy nghĩ ngày mai khoa cử có kết quả, trằn trọc, khó mà ngủ.
Lúc rạng sáng.
Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, phát một tin tức cho tiểu Nguyệt:
【 Tiểu Nguyệt, ta ngủ không được, trong lòng có chút khó chịu 】
Do dự một chút.
Hắn lại cho phát một tin tức vị Nguyệt tỷ tỷ kia: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta muốn ly hôn với nương tử nhà ta. Chúng ta kết hợp vốn là trời xui đất khiến không có tình cảm, nàng chưa hề thích qua ta, ta cũng chưa từng động tâm đối với nàng. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng ta vẫn còn có chút khó chịu 】
Lập tức hắn lại phát thêm một tin: 【 Thật có lỗi, Nguyệt tỷ tỷ, ta không nên gửi tin tức quấy rầy ngươi 】
Sau một lúc lâu.
Ngọc thạch chấn động, tin tức đáp lại.
Không phải tiểu Nguyệt.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Đến Uyên Ương lâu 】
Đêm khuya, trăng sáng sao thưa.
Hồn phách Lạc Thanh Chu xuất khiếu, rời đi khỏi Tần phủ, bay đến Uyên Ương lâu.
Trên đường phố không có một ai.
Ngẫu nhiên có đội tuần tra đi qua, tiếng bước chân rất rõ ràng.
Bốn phía trường thi, vẫn như cũ có binh sĩ trấn giữ.
Trong trong ngoài ngoài, phòng giữ sâm nghiêm.
Qua đêm nay, kết quả khảo thí hẳn là đều sẽ có.
Thần hồn Lạc Thanh Chu bay ở giữa không trung, nhìn trường thi xa xa một chút, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, đề thi liên quan tới ‘Phế tước vị’, không nên hồi đáp với ngôn từ quá sắc bén.
Thoáng uyển chuyển một chút, hoặc là lập lờ nước đôi một chút mới tốt.
Mặc dù hắn cảm thấy đáp án không có sai, nhưng lại đứng ở mặt đối lập với toàn bộ huân quý.
Không biết quan viên chấm bài thi sẽ có ý kiến và quyết định gì.
Bất quá, lấy các đáp án mà hắn đáp cho mấy đề mục khác, cho dù không thể có thứ hạng cao cũng hẳn là có thể nhẹ nhõm trúng cử.
Hắn không có nghĩ nhiều, nhanh chóng bay đến Uyên Ương lâu.
Không bao lâu.
Bên trên mái cong, đạo thân ảnh xanh nhạt kia đã đập vào mi mắt.
Lạc Thanh Chu bay đến, rơi xuống nóc nhà, chắp tay hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, có chuyện gì sao?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì.
Lạc Thanh Chu giật mình, nghĩ đến có thể là lời nói vừa rồi gây ra, nói:
- Vừa rồi ta suy nghĩ lung tung, trong lòng có chút phiền muộn, cho nên mạo muội gửi tin cho Nguyệt tỷ tỷ, quấy rầy.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì.
Lạc Thanh Chu đứng một hồi, mở miệng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, qua mấy ngày, ta có thể sẽ rời khỏi nơi này.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Đi Dương Châu sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải, là đi kinh đô. Người nhà của ta muốn chuyển đến nơi đó, ta cũng sẽ đi cùng, về sau không biết lúc nào mới có thể trở lại. Bất quá Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ tiếp tục kể chuyện xưa cho Nguyệt tỷ tỷ bên trên bảo điệp đưa tin. Nếu có chút tình tiết không có cách nào nói, chỉ có thể truyền miệng, nếu như Nguyệt tỷ tỷ cần, vậy ta sẽ trở lại.
- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ta sẽ giảng xong « Đạo Đức Kinh » nhỉ?
Hắn đột nhiên lại nói.