- Ba mươi sáu.
Lạc Thanh Chu:
- ... Rất tốt, ta hô tỷ tỷ không lỗ.
Thân ảnh xanh nhạt đưa lưng về phía hắn, không có lại nói tiếp.
- Nguyệt tỷ tỷ, muốn nhìn ta không?
Lạc Thanh Chu chủ động hỏi.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Không cần.
- Nha.
Lạc Thanh Chu thấy trời đã sắp sáng, không có dừng lại thêm, chắp tay cáo từ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi trước, hôm nay ta còn có việc.
Nói xong, bay lên giữa không trung, rất nhanh biến mất không thấy.
Thân ảnh xanh nhạt đứng bên trên mái cong một hồi mới bay lên giữa không trung, như ánh trăng tán loạn mà ra, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, thần hồn quay về cơ thể, ngủ một canh giờ.
Buổi sáng ngày mới.
Trong sân phía ngoài đã truyền đến âm thanh huyên náo.
Tiểu Điệp vội vàng tới gõ cửa nói:
- Công tử, mau dậy đi! Lão gia và phu nhân đã tới, nhị gia và tứ gia mấy người cũng đều tới, đều chờ đợi công tử cùng đi xem yết bảng đây.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức bò dậy từ trên giường.
Rửa mặt đơn giản một phen, mặc một thân nho bào rộng rãi đi ra ngoài.
- Thanh Chu, đi thôi!
Tần Xuyên cũng tới, gặp hắn đi ra, trực tiếp đi tới vỗ vỗ bả vai của hắn, thấp giọng nói:
- Không cần khẩn trương, mặc kệ trúng hay không trúng, đều không ai dám nói cái gì.
- Nói bậy bạ gì đó? Sáng sớm nói những điềm xấu này, cút sang một bên.
Tống Như Nguyệt ở bên cạnh nghe được, lập tức nổi giận.
Tần Văn Chính cũng trầm mặt.
Tống Như Nguyệt lại nói:
- Thanh Chu, chớ khẩn trương, nhạc mẫu cảm thấy ngươi khẳng định trúng tuyển.
- Cô gia khẳng định trúng tuyển.
Một bên, Mai nhi cũng phụ họa một tiếng.
Lập tức, mấy nha hoàn cùng ma ma khác trong sân đều cùng hô lên:
- Cô gia khẳng định trúng tuyển! Cô gia khẳng định trúng tuyển.
Lạc Thanh Chu cảm thấy áp lực trên vai tăng thêm, vội vàng nói:
- Đi thôi.
Nếu không trúng, còn có mặt mũi nào hồi phủ?
Tiểu Điệp và Thu nhi cũng đều đi theo ở phía sau, trùng trùng điệp điệp ra cửa.
Cùng lúc đó.
Trên từng đường phố Mạc Thành, người đã sớm đông nghìn nghịt.
Ngoại trừ thí sinh và gia trưởng bằng hữu thân thích của thí sinh ra, còn có rất nhiều bách tính đến đây xem náo nhiệt.
Ngày yết bảng hàng năm đều rất đặc sắc.
Có tin mừng mà khóc, cũng có gào khóc, thậm chí có tuyệt vọng nổi điên, cũng có đắc ý cuồng tiếu.
Cho nên tất cả mọi người rất tình nguyện đến xem náo nhiệt.
Đao tỷ cùng Sở Tiểu Tiểu cũng lẫn trong đám người, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Hai người vừa đi, một bên trò chuyện trời đất.
Sở Tiểu Tiểu ríu ra ríu rít nói, nói:
- Đao tỷ, ngươi không phải thích thư sinh tài tử sao? Có thể đến tìm một người bên trong cử nhân hôm nay.
Đao tỷ nói:
- Cử nhân lão gia người ta nhìn không đến ta.
Sở Tiểu Tiểu nói:
- Vậy cũng không nhất định, Đao tỷ chẳng mấy chốc sẽ trở thành Võ Sư, cử nhân lão gia còn chưa nhất định so ra hơn Đao tỷ đây.
Đao tỷ tự giễu nói:
- Ta là người thô kệch, cử nhân lão gia người ta thích đều là tiểu thư khuê các, chủng loại yếu đuối kia.
Hai người thuận miệng trò chuyện, rất nhanh đi theo đám người đi tới trên đường phố phía ngoài trường thi.
Rất nhiều người đã hưng phấn tụ tập ở chỗ này, còn có càng nhiều người lần lượt chạy đến.
Toàn bộ đường đi rất nhanh bị chiếm hết, tiếng người huyên náo, còn thỉnh thoảng có tiếng chửi nhau và đánh nhau.
Thành Quốc phủ Vương Thành, tự mình mang người, đội mũ, lẫn trong đám người, chạy tới.
Hoa Cốt ở trong Bách Hoa viên cũng mang theo nha hoàn đến đây quan sát.
Lạc Thanh Chu bị người Tần gia vây quanh, đi đến trường thi, lúc đầu không khẩn trương, đợi nhìn thấy đám người lít nha lít nhít trên đường phố, nghe người Tần gia bên cạnh hưng phấn nghị luận, trong lòng lập tức không khỏi khẩn trương.
- Công tử, tất trúng! Công tử, tất trúng.
Trên đường phố bên cạnh đột nhiên truyền đến một hồi tiếng hô hoán to rõ.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, một đám người vây quanh một tên thư sinh cầm trong tay quạt xếp, trùng trùng điệp điệp đi về trước, đám người kia đều giơ nắm đấm, mặt mũi tràn đầy kích động cùng hô to.
- Tốt cho...
Trong lòng Lạc Thanh Chu nói thầm.
Ai ngờ trong lòng của hắn còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hô:
- Cô gia, tất trúng!
Lập tức, bốn phía vang lên tiếng hô hoán của tất cả mọi người Tần gia:
- Cô gia, tất trúng! Cô gia, tất trúng.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, người vừa rồi dẫn đầu kêu tựa như là...
Tống Như Nguyệt lập tức quay mặt qua nhìn về nơi khác, trên gương mặt trắng nõn hiện lên hai vết đỏ ửng, không biết bị mặt trời mới mọc chiếu đỏ, hay là cảm thấy xấu hổ.
Lạc Thanh Chu lại quay đầu nhìn một vòng, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Bách Linh và Hạ Thiền cũng không có tới.
Mặt trời mới mọc vừa rồi dâng lên.