Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng than thở:
- Hảo văn chương! Hảo văn chương! Văn Đường huynh, mau đến nhìn xem bản này!
Gặp được bài thi hay, Lâm Văn Đường đều sẽ tự mình đi qua xem.
Phía trên bài thi có danh tự quê quán các loại, đều bị niêm phong cực kỳ chặt chẽ, khi chưa có phê duyệt trúng tuyển xong và những quan viên khác nhìn thấy, ai cũng không thể tự mình mở ra xem xét, nếu không là tử tội.
Cho nên bọn hắn nhìn thấy văn chương hay, đều gấp đến vò đầu bứt tai, suy đoán là bài thi của tài tử nào.
Thẳng đến lúc rạng sáng, mấy người ngáp không ngớt, cất kỹ bài thi, trực tiếp mặc áo ngoài mà ngủ.
Ngày mai còn có một ngày thời gian, bọn hắn tận lực phê duyệt xong đến đêm mai, sau đó ngày kia yết bảng.
Hai ngày nay, không riêng bọn hắn ngủ không ngon, những thí sinh kia tự nhiên cũng ngủ không ngon.
Đương nhiên, cũng có thí sinh lòng dạ rộng rãi, hoặc là có lòng tin đối với mình, khảo thí xong liền kết bạn đi thanh lâu buông lỏng tiêu sái.
Hai đêm này, Mạc Thành canh giữ và quản chế vẫn như cũ rất nghiêm.
Đến ban đêm, trên đường phố đã không có bất kỳ kẻ nào.
Lạc Thanh Chu ban đêm cũng không tiếp tục ra ngoài, trong nhà hô hấp thổ nạp, tu luyện nội công tâm pháp.
Sau khi ngâm tắm dược thủy và nhỏ linh dịch vào, hắn đã có thể rõ ràng mà cảm giác được từng cái huyệt khiếu ở bên trong trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng súc tích số lượng lớn năng lượng, chuẩn bị đột phá.
Lúc ban ngày, hắn lại đi đáy hồ, chui vào thông đạo, bắt đầu dùng những nham tương đã biến thành nham thạch phong bế thông đạo luyện quyền, điều động khí huyết trong cơ thể luyện tủy.
Ngày nọ, buổi chiều.
Tận cùng nhất bên trong trường thi đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng thán phục.
- Thơ hay! Thơ hay.
Người này là Hàn Lâm hầu chiếu Trương Chi Mạc, từ tối hôm qua đến bây giờ, mỗi lần nhìn thấy bài thi hay, đều sẽ kích động kêu la một phen, mọi người đã thành thói quen, cho nên cũng không có người để ý tới hắn.
Đột nhiên, hắn lại vỗ án biến sắc nói:
- Hảo văn chương! Hảo văn chương! Văn Đường huynh mau tới đây, văn thải người này, nên được giải nguyên đầu danh.
Vừa nghe lời này, một người bên cạnh lập tức cười nói:
- Chi Mạc huynh, đừng hô to gọi nhỏ, trước đó ngươi khoác lác mấy bài thi cũng là như thế.
Một người khác cũng cười nói:
- Giải nguyên này cũng quá không đáng giá, đoán chừng chờ một lúc Chi Mạc huynh nhìn thấy bài thi tiếp theo, lại muốn đổi giọng.
Trương Chi Mạc lập tức gấp, đứng người lên cầm bài thi nói:
- Lần này lão phu tuyệt không lừa gạt người, các ngươi trước nghe một chút bản thơ thất ngôn này viết về sen xem thế nào...
Mấy người thấy hắn bày ra thần sắc kích động, tựa hồ động khí, đành phải thả ra công việc trong tay, ngẩng đầu cười nói:
- Tốt, nghe ngươi xem thế nào.
Lâm Văn Đường cũng ngưng thần lắng nghe.
Thần sắc Trương Chi Mạc ngưng trọng, lập tức cao giọng thì thầm:
- Lá sen quần lụa một màu tươi. Hoa nở hai bên ghé mặt cười. Trong ao thấp thoáng nhìn không rõ. Tiếng hát vừa nghe biết có người.
Sau khi mấy người nghe xong, mắt đều sáng lên, gật đầu nói:
- Đích thật là thơ hay.
Lâm Văn Đường cũng gật đầu nói:
- Không tệ, văn thải không tệ.
Trương Chi Mạc vội vàng lại kích động nói:
- Chư vị lại đến nghe một chút văn chương phía dưới viết sen.
Lập tức cao giọng thì thầm:
- Bông của cây cỏ dưới nước trên bờ, nhiều loài dễ mến. Người người đều yêu mến cúc; từ xưa tới nay, người đời rất thích mẫu đơn; riêng ta, ta thích hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả, bên trong thông suốt bên ngoài thẳng ngay, chẳng bò dưới đất (không hệ luỵ) chẳng phát nhánh cành (không bè cánh), mùi thơm truyền xa càng tinh khiết, cắm yên đứng thẳng (hiên ngang, ngay thẳng)....
《 Ái Liên Thuyết 》 vừa ra, mọi người đều kinh động.
- Ba!
Một người vỗ bàn đứng dậy, sợ hãi than nói:
- Hảo văn chương! Hảo văn chương.
Những người khác cũng tán thưởng không thôi.
Lâm Văn Đường lập tức đứng dậy, đi tới trước người Trương Chi Mạc, nhìn về phía bài thi trong tay hắn nói:
- Nhìn bài thi phía dưới.
Hai người cùng một chỗ nhìn, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, cũng càng ngày càng kích động.
- Bức tranh trắng xóa trên đường, báo rằng hoa tuyết đang rơi. Từ trong rèm cao nhìn sang thật đẹp mắt, theo ánh sáng lờ mờ nhìn mái đình xa xa như mê huyễn....
- Cổ vũ nông thương, phát triển kinh tế...
Trương Chi Mạc đột nhiên trừng to mắt, lại kêu to một tiếng, mặt mũi tràn đầy kích động nói:
- Ghê gớm! Ghê gớm! Thiên tài! Thiên tài.
Lâm Văn Đường bên cạnh cùng hắn chấm bài thi, lập tức bị hắn hô to làm cho giật nảy mình, đợi định mắt xuống bài thi, mặt mũi cũng tràn đầy kích động.
Đợi hai người nhìn thấy một đề cuối cùng, lại đột nhiên đồng thanh nói:
- Hảo văn chương! Diệu! Diệu.
- Núi không tại cao, có tiên thì nổi danh;
- Nước không tại sâu, có rồng thì hoá linh.
Ðây là căn nhà quê mùa, chỉ nhờ đức ta mà thơm tho...
... -.