Trong phòng.
Bách Linh mài mực, Tần Vi Mặc ngồi ở trước bàn, mở ra một tấm giấy tuyên, cầm bút trầm ngâm.
Lập tức, chấm mực viết.
Không bao lâu, chữ nhỏ xinh đẹp đẹp mắt đã hiện đầy giấy tuyên.
Bách Linh ở một bên hâm mộ nói:
- Nhị tiểu thư, chữ viết của ngươi thật dễ nhìn, tay của ngươi cũng rất đẹp mắt.
Tần Vi Mặc mỉm cười, để bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Cũng không đẹp mắt bằng ngươi.
Bách Linh lập tức ý cười như hoa, thẹn thùng nói:
- Nhị tiểu thư thật biết nói chuyện. Mặc dù ta cũng cảm thấy ta đẹp mắt, nhưng so với đại tiểu thư và nhị tiểu thư, vẫn còn kém xa.
Tần Vi Mặc nhẹ nhàng thổi khô mực nước, đứng người lên nói khẽ:
- Bách Linh, ngươi giúp tỷ tỷ ký tên, cứ viết danh tự của tỷ tỷ.
Bách Linh nghe vậy sững sờ:
- Không cho tiểu thư tự mình ký sao?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Không cần, ngươi giúp nàng ký là được, không có chuyện gì.
- Nha.
Bách Linh lập tức ngồi xuống, nâng bút chấm mực, cẩn thận từng li từng tí ký ba chữ ‘Tần Khiêm Gia’, có chút đỏ mặt nói:
- Nhị tiểu thư, chữ của ta xấu quá...
Tần Vi Mặc cầm lấy giấy tuyên, nhìn thoáng qua, cười nói:
- Rất đáng yêu.
Hai người ra khỏi phòng, đi hậu hoa viên.
Tần Vi Mặc đem hưu thư đã được viết xong đưa tới trước mặt thân ảnh tuyết trắng, nói khẽ:
- Tỷ tỷ, ngươi nhìn một chút, nhìn Vi Mặc viết thích hợp hay chưa?
Tần Khiêm Gia tiếp vào trong tay, nhìn thấy dòng chữ cuối cùng ‘Tạm thời tách ra để mỗi người tỉnh táo’, có chút nhíu mày.
Tần Vi Mặc vội vàng giải thích:
- Thật ra chính là có ý bỏ tỷ phu, bất quá vì không cho tỷ phu quá lúng túng, không có mặt mũi, cho nên Vi Mặc viết tương đối uyển chuyển.
Tần Khiêm Gia nhìn về hai chữ thật to ‘Hưu Thư’ ở phía trên, khẽ gật đầu:
- Được. Cần ta in dấu tay không?
Tần Vi Mặc nói:
- Không cần, Bách Linh đã giúp ngươi ký tên. Tỷ phu là người ở rể, không có chú ý nhiều như vậy, tỷ tỷ chỉ cần đưa cho hắn một phong Hưu thư, chỉ cần hắn ký tên ngay trước mặt phụ thân và mẫu thân là được rồi.
Tần Khiêm Gia lại liếc mắt nhìn tên của mình phía trên, nói khẽ:
- Được.
Tần Vi Mặc nhìn thoáng qua thần sắc trên mặt nàng vẫn như cũ thanh lãnh đạm mạc, không có nói thêm nữa, nói:
- Tỷ tỷ, Vi Mặc đi về trước.
Tần Khiêm Gia gật đầu.
Tần Vi Mặc nhìn Bách Linh bên cạnh một chút, cáo từ rời đi.
Đợi nàng rời đi, Bách Linh quyệt miệng, có chút bất mãn nói.
- Tiểu thư, nhìn Nhị tiểu thư hôm nay thật sốt ruột, trước kia tiểu thư nói với nàng chuyện này, nàng đều một mực từ chối, hôm nay lại chủ động tới giúp tiểu thư viết hưu thư. Nàng vội vã để tiểu thư bỏ cô gia như thế sao?
Tần Khiêm Gia nhìn hưu thư trong tay, trầm mặc không nói gì.
Bách Linh thở dài một hơi:
- Nên thế, cô gia đã khảo thí xong, chuyện này, cũng nên có kết quả. Là cô gia tự mình lựa chọn, không trách nhị tiểu thư.
Châu nhi ở ngoài cửa chờ đợi, nhìn thấy tiểu thư nhà mình đi ra, hỏi:
- Tiểu thư, đại tiểu thư nói chuyện với người?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Đương nhiên nói, tỷ tỷ hiện tại rất tốt.
Châu nhi thấy tâm tình nàng tựa hồ rất vui vẻ, hiếu kỳ nói:
- Tiểu thư, đại tiểu thư có phải đã viết xong hưu thư hay không?
Tần Vi Mặc nói:
- Ừm.
Châu nhi cũng vui vẻ nói.
- Quá tốt rồi, chờ ngày kia yết bảng, nếu như cô gia cao trung, liền có thể cầu hôn tiểu thư nữa.
Ngừng tạm, lại thấp giọng nói:
- Coi như cô gia không trúng tuyển, cũng có thể cầu hôn, tiểu thư đương nhiên sẽ không ghét bỏ.
Tần Vi Mặc nhìn phía trước, không có lại nói tiếp.
Lúc đi qua Mai Hương uyển, Thu nhi vừa hay từ trong cửa đi ra.
- Tiểu thư.
Thu nhi nhìn thấy hai người, vội vàng đi tới, thấp giọng nói:
- Cô gia đã ngủ thiếp đi, vừa rồi... Còn cùng Tiểu Điệp triền miên thật lâu.
Châu nhi lập tức nghiêm mặt nói:
- Thật lâu là bao lâu?
Thu nhi đáp.
- Hơn một canh giờ, đoán chừng là nghẹn lâu ở trường thi.
Châu nhi nói:
- Hừ, sắc cô gia.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Thu nhi, chiếu cố tốt cô gia, không cần so đo với Tiểu Điệp. Tiểu Điệp và cô gia là thân nhân, chúng ta không cách nào sánh được, có một số việc, không nên nói lung tung, biết không?
Thu nhi vội vàng nói:
- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết được.
Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu, nói:
- Đi vào đi, ta còn muốn đến mẫu thân nơi đó.
- Ừm.
Thu nhi nhìn hai người đi xa mới tiến vào sân nhỏ.
Màn đêm rất nhanh giáng lâm.
Lúc này, trong phòng bên trong nhất tận cùng trường thi, đèn đuốc sáng trưng.
Hàn Lâm học sĩ Lâm Văn Đường tọa trấn, năm quan viên khác phân biệt ngồi một bàn, đang suốt đêm phê duyệt bài thi.
Bên ngoài có trọng binh trấn giữ, phòng bị sâm nghiêm, so khảo thí trước đó, chỉ có hơn chứ không kém.