Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 779: Lão sư chấm bài thi: Thiên tài! Thiên tài! (1)




Tần Văn Chính đi đến bên giường nhìn thoáng qua, một mặt ghét bỏ nói:

- Được rồi, đừng giả bộ, đều khảo thí xong, đừng để mọi người lại lo lắng.

Lạc Thanh Chu lấy tay ra, lộ ra con mắt nói:

- Nhạc phụ đại nhân, ta thật không phải giả vờ, đau.

Tần Văn Chính nhìn con mắt hắn bầm đen, sửng sốt một chút, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:

- Ai đánh? Vừa rồi lúc vào phủ, không phải rất tốt sao?

Tống Như Nguyệt bên cạnh lập tức cả giận nói:

- Thanh Chu, nói cho nhạc mẫu, là ai đánh? Nhạc mẫu làm chủ cho ngươi!

Lạc Thanh Chu nói:

- Hạ Thiền.

Tần Văn Chính nói:

- Ngươi ở bên trong chờ đợi ba ngày, đoán chừng ăn cũng không ăn được, ngủ cũng ngủ không ngon. Nhanh tắm rửa, ăn cơm, nghỉ ngơi thật tốt một ngày.

Tống Như Nguyệt quay người ra cửa quát:

- Thu nhi, Tiểu Điệp, nhanh chuẩn bị nước nóng cho cô gia nhà ngươi tắm rửa, Mai nhi, ngươi đến nhà bếp bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong đến đây, những người khác tản đi, không nên quấy rầy cô gia nghỉ ngơi!

- Vâng, phu nhân.

Nha hoàn phía ngoài đáp ứng một tiếng, lập tức chuẩn bị đi.

Tống Như Nguyệt nói:

- Lão gia, để Thanh Chu nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta cần phải đi.

Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, quay người đi ra cửa vài bước, vẫn nhịn không được quay đầu lại hỏi.

- Thanh Chu, lần này khảo thí, đề mục có khó không?

Lạc Thanh Chu vuốt mắt, thuận miệng nói:

- Vừa đủ, qua loa.

- Ừm?

Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức dựng thẳng mi liễu.

Lạc Thanh Chu lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nói:

- Còn tốt, không phải quá khó.

Tần Văn Chính nghe vậy, trong lòng lập tức buông lỏng, lại hỏi:

- Vậy ngươi đều trả lời hết à?

Lạc Thanh Chu nói:

- Trả lời được hết, bất quá có đúng hay không thì còn không biết.

Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, không dám hỏi nhiều, sợ gây áp lực hắn quá lớn, nói với thê tử đang trừng mắt lạnh lùng nhìn bên cạnh.

- Đi thôi, đừng quấy rầy Thanh Chu nghỉ ngơi.

- Hừ!

Tống Như Nguyệt thở phì phò đi ra cửa.

Tên tiểu hỗn đản này, mới vừa thi xong đã trêu chọc nàng, về sau đừng để nàng nắm được cán, nếu không nhất định phải cho hắn biết cái gì gọi là ‘Vừa đủ, qua loa’.

Lạc Thanh Chu thư giãn tắm nước nóng, lại ăn rất nhiều đồ ăn ngon miệng, sau đó nằm trên giường mềm mại, chuẩn bị đi ngủ.

Bất quá luôn cảm thấy có chút khó chịu, khó mà ngủ, giống như có chuyện gì không có làm.

- Tiểu Điệp, vào đây.

Tiểu Điệp ở bên ngoài nghe được tiếng gọi, vội vàng đi đến:

- Công tử, thế nào?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đi lên, ôm một cái.

- A, công tử, giữa ban ngày...

- Mau tới đây, công tử có ba ngày đã không ôm ngươi.

- A, công tử, chỉ là ôm một cái thôi sao?

Tiểu Điệp đi qua, cởi xuống vớ lưới, đôi chân trần trụi tuyết trắng tiểu xảo leo lên giường.

- Đương nhiên.

Lạc Thanh Chu hài lòng ngủ thiếp đi.

Ngoài viện.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần được Châu nhi nâng đỡ, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm cửa ra vào thật lâu mới tiếp tục đi đến phía trước.

Rất nhanh, bọn hắn đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

- Kẹt kẹt...

Cửa sân mở ra.

Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, thanh tú động lòng người xuất hiện trong cửa, xinh đẹp cười nói:

- Nhị tiểu thư, mau tiến vào, tiểu thư nhà ta đang ở phía sau vườn hoa.

Tần Vi Mặc mỉm cười, đi vào, nói khẽ.

- Hạ Thiền đâu?

Bách Linh nói:

- Thiền Thiền không có ở đây, đi bên hồ ngẩn người đi.

Tần Vi Mặc giật mình.

- Bên hồ?

Bách Linh nói:

- Đúng vậy, bờ hồ bên cạnh Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển. Mấy ngày nay nàng thường xuyên đi qua ngồi xổm ở bên hồ ngẩn người.

Hai đầu lông mày Tần Vi Mặc lộ ra một tia suy tư, đi theo nàng đến hậu hoa viên.

Tà dương hơi ngà ngà.

Trời chiều màu vàng kim chiếu xuống hồ nước, gió nhẹ lướt qua, sóng nước lấp loáng.

Trong lương đình, thiếu nữ một bộ váy áo tuyết trắng ngồi ở chỗ đó, yên tĩnh nhìn hồ nước lay động, không biết suy nghĩ cái gì.

- Tỷ tỷ...

Tần Vi Mặc đi tới, nói khẽ:

- Vi Mặc muốn nhìn một chút hưu thư kia của tỷ, có thể chứ?

Bách Linh đứng bên ngoài đình nghỉ mát, dựng lên lỗ tai.

Tần Khiêm Gia xoay đầu lại, dừng một chút, lấy ra phong hưu thư bên trong thư tịch trên bàn, đưa tới trước mặt của nàng.

Tần Vi Mặc tiếp nhận, mở ra nhìn kỹ.

Sau một lúc lâu, nàng nói:

- Tỷ tỷ, ngươi viết như thế, cảm giác không tốt lắm, có thể sẽ tổn thương tỷ phu, đổi một loại phương thức khác đi.

Tần Khiêm Gia giật mình, trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu:

- Ngươi quyết định.

Tần Vi Mặc cầm hưu thư, nói với Bách Linh ngoài đình:

- Bách Linh, làm phiền ngươi vào nhà giúp ta mài mực, ta thay tỷ tỷ viết.

Bách Linh gật đầu đáp:

- Được.

Hai người cùng một chỗ vào trong nhà.

Tần Khiêm Gia một lần nữa nhìn về phía trong hồ nước trời chiều bị gió thổi nát, vẻ mặt hốt hoảng.