Lạc Thanh Chu ở kiếp trước nhìn thấy quá nhiều về đề mục này, hơi chút trầm ngâm, giải đáp.
Cổ vũ nông thương, phát triển kinh tế, lợi dụng các loại tài nguyên mậu dịch nơi đó, để cho mọi người đều có việc làm, đều có cơm ăn, đều có chỗ ở, đàn áp các loại tội phạm, để bách tính bên trong khu quản hạt an cư lạc nghiệp.
Bách tính sinh hoạt dưới điều kiện tốt, gánh vác nhỏ, tự nhiên sẽ vui vẻ sinh con, đồng thời, những bách tính ở huyện gần đó, châu gần đó thấy được, tự nhiên cũng đều chen chúc mà tới, đến chỗ này định cư...
Lạc Thanh Chu rất nhanh lưu loát viết một bài dài.
Một đề cuối cùng, lấy cách thức biền thể văn, viết một bài văn chương dùng vật nói chí.
Nội dung không giới hạn, số lượng từ cũng không có giới hạn.
Biền thể văn là mỗi thể văn mà người đọc sách đều biết, lấy câu chữ hai hai tương đối, đối ngẫu mà thành văn chương, toàn bài chú ý đối luật tinh tế.
Lạc Thanh Chu cẩn thận tìm tòi trong đầu một phen, sau khi ổn định tâm thần.
Hơi chút mặc niệm, liền nâng bút chấm mực, viết:
- Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh; Thuỷ bất tại thâm, hữu long tắc linh. Tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh. Ðài ngân thượng giai lục, thảo sắc nhập liêm thanh. Ðàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh. Khả dĩ điều tố cầm, duyệt Kim kinh. Vô ty trúc chi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình. Nam Dương Gia Cát lư, Tây Thục Tử Vân đình. Khổng Tử vân: “Hà lậu chi hữu?”.
[Lậu thất minh – Lưu Vũ Tích:
Núi không tại cao, có tiên thì nổi danh;
Nước không tại sâu, có rồng thì hoá linh.
Ðây là căn nhà quê mùa, chỉ nhờ đức ta mà thơm tho.
Ngấn rêu biếc leo thềm, sắc cỏ xanh chiếu rèm.
Cười nói có đại nho, đi lại không bạch đinh.
Có thể gảy cây đàn mộc mạc, đọc Kim kinh.
Không tiếng tơ tiếng trúc làm loạn tai, không giấy tờ, thư trát làm mệt thân hình.
Thảo lư của Gia Cát ở Nam Dương, nhà mát của Tử Vân ở Tây Thục.
Khổng Tử nói: “Có gì mà quê mùa?” ]
Hắn vừa cẩn thận kiểm tra nhiều lần, ngồi yên tĩnh tâm, chờ đợi thu bài.
Thời gian thu bài hôm nay tương đối sớm.
Lúc chạng vạng tối, tiếng chuông vang lên, khảo thí kết thúc.
Bài thi bị thu hồi từng cái, Lạc Thanh Chu rõ ràng nghe được từng phòng kế bên truyền đến các loại âm thanh.
Có tiếng khóc, có âm thanh đấm ngực dậm chân, có tiếng tát vào mặt mình, cũng có tiếng đắc ý cười to.
Lạc Thanh Chu thu hồi đồ vật, ra khỏi gian phòng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Bên ngoài trường thi sớm đã tụ tập rất nhiều gia trưởng và thân thích của thí sinh đang chờ đợi.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, lại lộn vòng trở về.
Đợi khi các thí sinh còn lại đều đã đi ra không sai biệt lắm, hắn mới chậm rãi đi ra bên ngoài.
Lúc này, không riêng người Tần phủ, ở bên ngoài lo lắng chờ hắn còn có hạ nhân Thành Quốc phủ, đang quan sát ở trong đám người.
Lạc Thanh Chu lung la lung lay, vừa đi ra cửa, đột nhiên phun ra một ngụm máu, té xỉu ở trên mặt đất.
Tống Như Nguyệt trong đám người chăm chú nhìn cửa ra vào, lập tức giật nảy mình, hoảng hốt vội hô:
- Nhanh! Nhanh nâng đỡ cô gia.
Nha hoàn người hầu đều chạy vội tới chỗ cửa ra vào.
Nhưng vừa chạy mấy bước, Lạc Thanh Chu nằm rạp trên mặt đất đã bị một thân ảnh nhỏ yếu mặc váy áo xanh nhạt xốc lên.
Nàng cầm kiếm, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, không ai dám tới gần.
Tiểu Điệp cùng Thu nhi chạy tới, đi theo bên cạnh nàng.
Tống Như Nguyệt lập tức mang theo bọn hắn đi đến xe ngựa.
Không bao lâu.
Thành Quốc phủ Đại phu nhân Vương thị đã nhận được tin tức.
- Tiểu tử kia vừa ra trường thi, liền thổ huyết té xỉu, bị người cõng trở về... Nhìn bệnh rất nghiêm trọng...
Vương Thành lại nói:
- Nhìn tình huống, tiểu tử kia ở bên trong sớm đã ngã bệnh, đoán chừng những đề kia, hắn không có thể làm ra mấy bài, lần này khẳng định thi rớt...
Vương thị trầm mặt, uống một ngụm trà, nói:
- Yết bảng là ngày kia?
Vương Thành đáp:
- Vâng.
Vương thị không có lại nói tiếp.
Vương Thành nhìn nàng một cái, khom người lui xuống.
Vương thị ở trong phòng ngồi một hồi, đứng dậy nói:
- Đi thôi, đi xem một chút Ngọc nhi thế nào. Còn có hai ngày thời gian, Ngọc nhi hẳn là bảo trì bình thản.
Một lão ma ma đi ra hành lang, một nha hoàn dáng người cường tráng yên lặng đi theo phía sau của nàng.
Lạc Thanh Chu bị Hạ Thiền cõng về Tần phủ.
Vừa về nhà, hắn đã thừa cơ cắn một cái trên lỗ tai thiếu nữ, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, đừng lo lắng, cô gia đang giả vờ.
Tần phủ, loạn thành một bầy.
Mỗi người đều đang nghị luận cô gia mới đi trường thi ra đã thổ huyết té xỉu chuyện.
Hạ Thiền rất nhanh từ trong gian phòng đi ra ngoài.
Lúc Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt đi vào, Lạc Thanh Chu đang nằm trên giường, che mắt, miệng ‘Tê tê tê’ hít vào khí lạnh, mặt mũi tràn đầy bộ dáng thống khổ.