Trời tối, đèn bên ngoài Thiên Tiên lâu cũng không sáng lên.
Đồng thời, trước cửa trên lầu đều không có nữ tử xinh đẹp vặn eo ồn ào.
Toàn bộ Thiên Tiên lâu im ắng yên lặng.
Nhưng yên tĩnh cũng không đại biểu không tiếp khách.
Khách nhân quen biết, sớm đã đến nơi đây trước khi thời gian cấm đi lại ban đêm diễn ra, đã đến, đi vào uống rượu xem biểu diễn.
Phủ thành chủ Mạnh đại công tử chính là một người trong số đó.
Trên sân khấu có hoa khôi đánh đàn, có nghệ nữ khiêu vũ, có ca cơ đang hát bài nổi danh nhất Mạc Thành hiện nay « Thủy Điệu Ca Đầu ».
Trong ngực Mạnh Tiên Hành ôm mỹ nhân nhi, một bên cắn lấy hạt dưa, một bên say khướt xem ca múa.
Không bao lâu liền bị mỹ nhân nhi trong ngực trêu chọc đến phát hỏa, lập tức đứng dậy ôm nàng lên lầu, cười hắc hắc nói:
- Tiểu Liên, giọng hát của Tử Vận tỷ tỷ ngươi không tệ, chờ một lúc ngươi cũng trước biểu diễn ‘khẩu kỹ’ cho bản công tử xem, như thế nào?
Tiểu Liên lập tức xấu hổ e sợ.
- Công tử, thiếp thân không biết.
Nữ tử có thể lăn lộn thanh lâu, người nào không biết? Lại có ai nghe không hiểu lời này? Nàng vừa nói, thân thể mềm mại còn giãy dụa ở trong ngực hắn.
Mạnh Tiên Hành hèn mọn cười một tiếng, trực tiếp bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Không sao đâu, chờ một lúc ca ca dạy ngươi.
Hai người ân ân ái ái lên lầu, vào phòng.
Hai tên hộ vệ theo ở phía sau, đứng ở ngoài cửa ra vào, tay cầm chuôi đao bên hông, một trái một phải trông coi.
Không bao lâu, bên trong truyền đến âm thanh thoải mái của Mạnh Tiên Hành.
Hai tên hộ vệ ngoài cửa nhìn nhau, đều lắc đầu.
- A ——
Lại một lát, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng nữ tử thét lên chói tai.
Hai tên hộ vệ ngoài cửa lại nhìn nhau, đang muốn thấp giọng trêu chọc, đột nhiên ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
Sắc mặt hai người lập tức đại biến, vội vàng xoay người ‘Phanh’ một cước đá văng cửa phòng, vọt vào.
Trong phòng, ánh đèn sáng tỏ, nữ tử kia đang không có một sợi vải che thân ngồi trên mặt đất bên giường, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, miệng không thể nói.
Mà trên giường, Mạnh đại công tử đã đầu một nơi thân một nẻo, ngọc bội trước ngực cũng vỡ tan, chỗ cổ vẫn đang phun ra máu tươi.
Hai tên hộ vệ tại chỗ bị hù sợ vỡ mật, cuống quít rút đao, tìm tòi bốn phía trong gian phòng.
Nhưng cả phòng cũng không có người khác.
Lạc Thanh Chu giết người, rời khỏi Thiên Tiên lâu, lao đến trên không trường thi, cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ gian phòng nhục thân của mình, thấy không có gì khác thường mới bay trở về Tần phủ cất lại đồ vật.
Đang muốn đi Uyên Ương lâu dạo chơi, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn quyết định đi Thành Quốc phủ nhìn thử trước.
Đi trước tìm kiếm đường, nhìn tình huống.
Không bao lâu, hắn đã bay đến trên không Thành Quốc phủ, ánh mắt nhìn hai viên châu pháp khí bên trên mái cong nóc nhà.
Hắn lập tức thi triển phương pháp liễm khí mà Nguyệt tỷ tỷ truyền thụ cho hắn, chậm rãi tiếp cận từ phía trên.
Thẳng đến khi tiếp cận chỉ còn cách năm mét, hai viên châu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn yên lòng, bất quá cũng không có lập tức hạ xuống.
Nếu trực tiếp xuống dưới ở dạng thần hồn vẫn như cũ rất nguy hiểm, nói không chừng đang có võ giả núp ở bên trong bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hắn bay về hẻm nhỏ phía ngoài đường, tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên phát hiện một con mèo hoang da lông đen nhánh.
Hiện tại hắn đã tấn thăng đến Luyện Thần cảnh trung kỳ, chỉ cần hồn lực đầy đủ, trong vòng một ngày phụ thân nhiều lần cũng không có vấn đề gì.
Bên trong Thành Quốc phủ, Đại phu nhân Vương thị nằm ở trên giường, trằn trọc.
- Meo...
Một con mèo hoang nhỏ da lông nâu nhạt, đứng bên trên tường viện kêu một tiếng, sau đó nhảy xuống trong sân.
Còn chưa rơi xuống đất, thân thể đột nhiên biến thành hai nửa.
Ở dưới mái hiên có một thân ảnh đi ra, cúi đầu kiểm tra một hồi, nhặt lên hai nửa thi thể, ném ra ngoài.
Đạo thân ảnh kia có mái tóc hoa râm, thân thể có chút còng xuống, là một lão ma ma.
Một tòa tiểu viện khác, yên tĩnh im ắng.
Trong phòng một màu đen kịt.
Bên trên xà ngang có treo hai dây lụa trắng đã cột thành nút thắt.
Mẹ con hai người đứng ở phía dưới, ôm cùng một chỗ, nhẹ nói.
- Tiểu Lâu, sợ không?
- Mẫu thân, tiểu Lâu không sợ... Chỉ cần có thể cùng một chỗ với mẫu thân, tiểu Lâu không sợ chút nào...
- Tiểu Lâu, thật xin lỗi... Là mẫu thân vô dụng, không có cách nào bảo hộ ngươi...
Mẹ con hai người ôm đầu khóc rống.
Một lát sau, mẹ con hai người run rẩy lên ghế, mặt Dương Bình Nhi đầy nước mắt mà bế con gái lên, tự mình treo nàng ở bên trên lụa trắng, khóc nói:
- Tiểu Lâu, kiếp sau, đừng lại làm thân nữ nhi...
Nói xong, không đợi tiểu nữ hài đáp lời, nàng đã buông tay.