Tiểu nữ hài trừng to mắt, đứng thẳng lơ lửng vào nơi đó, cũng không có giãy dụa.
Dương Bình Nhi không đành lòng tận mắt nhìn thấy con gái mình chết đi, leo lên một cái khác ghế.
Lập tức, cái ghế ngã xuống đất, mẹ con hai người, cùng một chỗ treo ở nơi đó...
Bóng đêm đen nhánh, hoàn toàn tĩnh mịch.
- Sưu!
Một con mèo hoang da lông đen nhánh đột nhiên nhảy vào từ ngoài cửa sổ, lập tức nhảy lên cái bàn bên cạnh, lại đột nhiên nhảy lên xà ngang.
Nó nhanh chóng lao đến trên đỉnh đầu tiểu nữ hài, hàm răng sắc bén trong nháy mắt xuyên thấu lụa trắng, ‘Xùy’ một tiếng, đung đưa đầu, bắt đầu nhanh chóng cắn xé.
- Ba!
Tiểu nữ hài rơi vào xuống đất.
Sắc mặt nàng trắng bệch, dùng sức hô hấp, che cổ, ngẩng đầu, nhìn đến mèo hoang với cặp mắt lấp lóe huỳnh quang âm trầm bên trên xà ngang.
Mèo hoang bắt đầu nhanh chóng cắn xé một đầu lụa trắng khác.
Dương Bình Nhi trừng to mắt, hai chân bắt đầu vô lực đạp đạp.
- Ba!
Nàng cũng rơi xuống xuống dưới, té ngồi trên mặt đất.
Sau một lúc lâu mới nặng nề thở hổn hển, ngẩng đầu, nhìn bên trên xà ngang.
Thần sắc trên mặt mẹ con hai người từ mê mang đến kinh ngạc, sau đó lại đến sợ hãi.
Bên trên xà ngang, con mèo hoang da lông đen nhánh mở to một mắt đôi u lãnh, đứng ở nơi đó, đang cúi đầu nhìn các nàng.
- Meo ——
Mèo hoang nhẹ giọng kêu một tiếng.
Toàn thân mẹ con hai người run lên, ôm cùng một chỗ, ngửa đầu, run rẩy nhìn con mèo.
Lạc Tiểu Lâu run giọng nói:
- Mẫu thân, Miêu Miêu không cho chúng ta chết...
Gương mặt Dương Bình Nhi đầy nước mắt, ôm thật chặt nàng nói:
- Thế nhưng chúng ta đã không có đường khác để đi... Mẫu thân không thể trơ mắt nhìn ngươi như dê vào miệng cọp, tên cầm thú kia sẽ khi dễ ngươi, ô ô...
Lạc Tiểu Lâu giúp nàng lau nước mắt nói:
- Mẫu thân, chúng ta trốn đi, chúng ta đi tìm Thanh Chu ca ca, được không? Nếu Thanh Chu ca ca trúng cử nhân, liền không sợ bọn họ...
Dương Bình Nhi khóc nói:
- Tiểu Lâu, chúng ta là người Lạc gia, Thanh Chu coi như trúng cử nhân cũng không quản được chuyện của Lạc gia. Đều do mẫu thân, lúc trước... Lúc trước mẫu thân Thanh Chu bị bọn hắn hại chết, mẫu thân nên biết, nơi này không thể ở lâu, mẫu thân lúc ấy nên mang theo ngươi rời đi...
- Mẫu thân...
Lạc Tiểu Lâu chảy nước mắt nói:
- Nếu không cứ để tiểu Lâu đi thôi. Đợi tiểu Lâu gả đi, mẫu thân lại nghĩ biện pháp trốn thoát...
- Không, không!
Dương Bình Nhi ôm chặt nàng, khóc lớn nói:
- Mẫu thân tình nguyện chết, cũng tuyệt đối không thể để cho tên cầm thú kia tổn thương ngươi...
Mèo hoang nhỏ ngồi xổm ở bên trên xà ngang, yên lặng nhìn một màn này.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lập tức, giọng nói của một tên nha hoàn truyền đến:
- Nhị phu nhân, mau dậy đi! Phụng lệnh của phu nhân, chúng ta muốn mang tiểu Lâu tiểu thư đi.
Mẹ con hai người nghe xong, lập tức đứng lên.
Dương Bình Nhi ôm chặt nữ nhi của mình vào trong ngực, run giọng cầu khẩn bên ngoài:
- Để tiểu Lâu ngủ một đêm với ta đi, van cầu các ngươi.
Nha hoàn phía ngoài không kiên nhẫn quát lạnh.
- Mở cửa nhanh, mệnh lệnh của phu nhân, ngươi dám chống lại? Nếu không mở cửa, chúng ta sẽ xông vào!
Dương Bình Nhi sợ các nàng phát hiện lụa trắng, khóc mang nữ nhi đi ra gian phòng, nói với nha hoàn ngoài cửa:
- Các ngươi muốn đem ta tiểu Lâu đi đâu? Van cầu các ngươi, không nên thương tổn nàng...
- Ầm!
Nha hoàn ngoài cửa không có nói nhảm, đột nhiên tung một cước đá tung cửa phòng, như lang như hổ vọt vào, từng chút từng chút kéo tiểu nữ hài ra khỏi ngực nàng, trực tiếp kéo đi.
Dương Bình Nhi bật khóc muốn cướp về đến, bị hai nha hoàn khác ngăn lại.
- Không biết tốt xấu!
Nha hoàn đang nắm lấy Tiểu Lâu quát lạnh một tiếng, lập tức mang theo Tiểu Lâu rời đi.
Hai tên nha hoàn khác thấy bọn họ ra cửa mới buông lỏng Dương Bình Nhi đang gào khóc ra.
Một nha hoàn trong đó tựa hồ có chút mềm lòng, thấp giọng nói:
- Nhị phu nhân, vừa rồi Đại phu nhân nhận được tin tức, vị Mạnh công tử Thành Quốc phủ kia đột nhiên bị người giết chết ở trong thanh lâu, tiểu Lâu sẽ không có chuyện gì…
Vừa nghe lời này, Dương Bình Nhi im bặt mà dừng.
- Nói nhiều như vậy, cẩn thận bị Đại phu nhân cắt mất đầu lưỡi.
Một nha hoàn khác lập tức cảnh cáo.
Tên nha hoàn mềm lòng lập tức biến đổi sắc mặt, không dám nói thêm nữa, lập tức vội vàng rời đi.
Hai nha hoàn rất nhanh ra cửa, biến mất không thấy gì nữa.
Mặt Dương Bình Nhi đầy nước mắt, ngơ ngác đứng ở chỗ cửa, sửng sốt nửa ngày, lẩm bẩm:
- Tên cầm thú kia... Chết rồi? Bị người giết chết rồi?
Mèo hoang nhỏ bên trên xà ngang, đã từ cửa sổ lao ra ngoài, không nhanh không chậm đi theo đằng sau ba tên nha hoàn.
Lạc Tiểu Lâu bị nhốt ở trong một tiểu viện khác.
Ba tên nha hoàn canh chừng.