Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 774: Khảo thí, thần hồn xuất khiếu, nước mắt mẹ con (4)




- Ba!

Chén trà trên bàn đột nhiên rơi vỡ trên mặt đất.

Trên mặt Vương thị lộ ra vẻ dữ tợn, thái dương nổi gân xanh, nói:

- Để tiện nhân kia vào đây!

Vương Thành cuống quít lui ra.

Một lát sau, Dương Bình Nhi khóc chạy vào, ‘Phù phù’ một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu khẩn.

- Đại phu nhân, cầu ngài, van cầu ngài, đừng gả tiểu Lâu cho Mạnh công tử kia... Người kia là cầm thú, khẳng định sẽ ngược đãi tiểu Lâu, tiểu Lâu còn nhỏ như thế, cầu Đại phu nhân lại để cho nàng ở trong phủ đợi thêm mấy năm... Ô ô, lời nhắn nhủ của Đại phu nhân, nô tỳ đều làm theo, nô tỳ đi lừa gạt... Tên tiểu tạp chủng kia, ô ô ô...

Vương thị nhàn nhạt nhìn nàng, nói với phía ngoài:

- Pha ly trà, dùng nước sôi.

- Vâng, phu nhân.

Nha hoàn phía ngoài đáp ứng một tiếng, rất nhanh bưng tới một chén trà nóng.

Vương thị tiếp trong tay, nhìn nữ nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu khẩn, nói:

- Bò qua đây.

Dương Bình Nhi khóc bò tới dưới chân của nàng.

- Nâng đầu lên.

Vương thị ra lệnh.

Dương Bình Nhi vừa ngẩng đầu, nước nóng trong tay Vương thị ‘Bá’ toàn bộ giội ở trên mặt nàng.

- A ——

Dương Bình Nhi lập tức hét lên một tiếng.

Vương thị một phát bắt được tóc của nàng, một tay khác ‘Ba ba ba’ hung hăng đánh vào mặt của nàng, mặt mũi tràn đầy ác độc, cắn răng nghiến lợi nói:

- Tiện nhân! Cố ý ở bên ngoài khóc lớn tiếng, muốn cho lão gia làm chủ cho ngươi đúng không? Ngươi là tiện nhân, nữ nhi ngươi sinh ra cũng là tiện nhân, là tiểu xướng phụ! Thân là tiện chủng, thì nên đưa ra ngoài bị người khác hung hăng đùa bỡn! Vị Mạnh công tử kia chơi chán, lại cho người khác chơi, đợi người khác chơi chán, lại đưa nàng đi kỹ viện để tất cả nam nhân chơi! Mẹ con tiện tỳ các ngươi thật xem mình thành chủ tử Thành Quốc phủ ta rồi? Ngươi là nô tài, mãi mãi cũng là nô tài! Nữ nhi tiện nhân của ngươi kia mãi mãi cũng là nô tài bị ngàn người cưỡi vạn người nhục.

Nha hoàn đứng ở bên ngoài nghe tiếng bạt tai cùng tiếng chửi rủa ác độc bên trong, đều là sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.

Không biết qua bao lâu.

Trong phòng mới dần dần an tĩnh lại.

Dương Bình Nhi tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn, máu me đầy mặt, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Nàng về tới tiểu viện của mình.

Sau đó, đi đến dưới mái hiên, ngồi ở trên bậc thang, ánh mắt đờ đẫn, ngồi cực kỳ lâu...

Thẳng đến khi một tiểu nữ hài mặc váy đỏ, từ cửa ra vào chạy vội đến, khóc hô:

- Mẫu thân...

Thân thể nàng mới đột nhiên run lên, tỉnh táo lại.

Một nha hoàn đứng ở ngoài cửa lạnh mặt nhìn nàng, mở miệng nói:

- Đại phu nhân nói, để mẹ con các ngươi đêm nay đợi thêm một đêm, đêm mai Mạnh công tử sẽ tới đón nàng đi. Ngày đón dâu, cũng chỉ là làm ra bộ dáng.

Nói xong, nha hoàn rời đi, phân phó hai tên thủ vệ ngoài cửa:

- Canh giữ nơi này, đừng cho người chạy mất.

- Mẫu thân...

Lạc Tiểu Lâu nhào vào trong ngực Dương Bình Nhi, nhìn nàng máu me đầy mặt, khóc lớn.

Dương Bình Nhi ôm thật chặt nhi nữ, ánh mắt đờ đẫn, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt.

Mẹ con hai người ôm ở cùng một chỗ, khóc thật lâu.

Không biết qua bao lâu.

Dương Bình Nhi đứng dậy, mang theo nàng vào trong nhà, khép cửa phòng lại, sau đó ngồi xổm xuống, bưng lấy gương mặt non nớt mà đáng yêu của nàng, thương tiếc nhìn thật lâu, nói khẽ:

- Tiểu Lâu, ngươi sợ không?

Lạc Tiểu Lâu khóc nói:

- Mẫu thân, người mang tiểu Lâu rời khỏi nơi này đi, tiểu Lâu không muốn gả cho tên xấu xa kia... Tiểu Lâu nghe những hạ nhân kia nói tên kia rất xấu xa... Tiểu Lâu thật rất sợ...

Dương Bình Nhi ôn nhu giúp nàng lau nước mắt, an ủi:

- Không cần sợ, tiểu Lâu không sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ ngươi, mẫu thân sẽ không để cho người xấu khi dễ ngươi...

Lạc Tiểu Lâu ôm lấy cổ của nàng, ô ô khóc.

Ánh mắt Dương Bình Nhi đờ đẫn mà nhìn cửa ra vào, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kì bình tĩnh, ôn nhu vuốt ve mái tóc nhu thuận của con gái, nói khẽ:

- Tiểu Lâu, mẫu thân dẫn ngươi đi một nơi, vĩnh viễn cũng sẽ không có người khi dễ ngươi, có được hay không?

Lạc Tiểu Lâu cứng người một chút, khóc gật đầu nói:

- Được, tiểu Lâu không sợ, tiểu Lâu và mẫu thân cùng đi...

Khóe mắt Dương Bình Nhi lần nữa chảy nước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và phía sau lưng của nàng, ôn nhu nói:

- Tiểu Lâu thật ngoan, tiểu Lâu thật dũng cảm... Mẫu thân sẽ vĩnh viễn bồi tiếp ngươi...

Đêm khuya, Thiên Tiên lâu.

Thân là thanh lâu danh khí lớn nhất nội thành Mạc Thành, sinh ý nơi này tự nhiên mỗi đêm đều rất tấp nập.

Bình thường vừa đến trời tối, nơi này đều là ánh đèn sáng chói, trước cửa trên lầu, đều là nữ tử người khoác sa mỏng, trang điểm lộng lẫy đang uốn éo vòng eo, thu hút khách nhân.

Bất quá hôm nay đang trong lúc cử hành khoa cử.