Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nâng bút chấm mực, bắt đầu bài thi.
Đề tiếp theo, là một bài toán, tính ra số gà và vịt dựa theo tổng số chân, vân vân.
Đây đối với hắn mà nói, tự nhiên lại cực kỳ đơn giản.
Một đề cuối cùng, lấy bài từ « Thanh Bình Nhạc Lệnh » tham khảo, lại lấy ‘Tuyết’ làm đề, làm một bài từ.
Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, nâng bút viết:
- Bức tranh trắng xóa trên đương, báo rằng hoa tuyết đang rơi. Từ trong rèm cao nhìn sang thật đẹp mắt, theo ánh sáng lờ mờ nhìn mái đình xa xa như mê huyễn. Khí thịnh như có thêm tơ khói, làm cỏ lạnh sinh ra ngọc bội. Như muốn xác nhận Thiên Tiên đang cuồng say, vò nát từng đám mây trắng.
Làm xong, ngẩng đầu nhìn lại, thời gian còn sớm.
Hắn nghỉ ngơi sơ, hoạt động cổ tay một chút, sau đó cầm lấy bài thi, bắt đầu kiểm tra từ đầu.
Liên tiếp kiểm tra nhiều lần, phát hiện cũng không có chút sai sót và sai lầm nào, đặt ở cái bàn, dùng nghiên mực đè tốt, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, trong lòng bắt đầu tự hỏi.
Một canh giờ sau, trời chiều ngả về tây.
Giám khảo bắt đầu thúc giục mọi người giao bài thi, thời gian thu bài sắp đến.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cẩn thận kiểm tra bài thi một lần.
Rất nhanh, trời chiều xuống núi, bầu trời lờ mờ.
- Đương ——
Tiếng chuông vang lên. Bắt đầu thu bài.
Dẹp xong bài thi, tất cả mọi người thả lỏng cơ thể, bắt đầu lấy ra đồ ăn mỗi người mang tới, bắt đầu ăn như hổ đói.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không có đáp tốt đề thi, có thấp giọng thút thít, có thất hồn lạc phách.
Sát vách Lạc Thanh Chu, đột nhiên ‘Xùy’ một tiếng, lập tức, một mùi thối bay tới.
Có thí sinh đang đại tiện.
Hắn vội vàng nín thở.
Lúc này, rất nhiều người mặc y phục vải thô của người hầu, bắt đầu tới quét dọn cho từng gian phòng và thay đổi thùng gỗ mới.
Đến Lạc Thanh Chu nơi này, là một lão nhân dáng người nhỏ gầy.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, đứng ở bên ngoài.
Lão nhân rất cẩn thận quét dọn một lần, đổi cho hắn một thùng gỗ mới, sau đó xoay người cười làm lành, mang theo thùng gỗ đã được đổi, chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nói:
- Lão nhân gia, ngươi qua đây, ta có lời nói với ngươi.
Lão nhân nghe thế lập tức xoay người tới gần, dán lỗ tai tới.
Thân thể hắn lập tức chấn động, thần sắc trên mặt trở nên cứng ngắc, con ngươi trong mắt tan rã, định tại chỗ, không nhúc nhích.
Bất quá chỉ kéo dài mấy tức.
Lão nhân cúi người, mặt mũi tràn đầy cười làm lành, mang theo thùng gỗ, quay người đi ra ngoài.
Đi theo người hầu khác cùng một chỗ rời đi từ cửa ra.
Thủ vệ hai bên, ngửi được mùi thối của thùng gỗ trong tay bọn họ, đều bịt chặt mũi, quay mặt qua chỗ khác.
Lão nhân ra cửa, đi theo mấy tên người hầu đến xe bò.
Đột nhiên, hắn dừng bước, đứng tại chỗ mấy giây, trên mặt lộ ra một vẻ mê mang, quay đầu nhìn một chút, lại nhìn một chút trong tay của mình, lúc này mới lắc đầu, tiếp tục đi về phía xe bò, miệng thì thầm:
- Ai, lớn tuổi rồi...
Lạc Thanh Chu ra khỏi trường thi, bay lên giữa không trung.
Một đường nhanh như điện chớp, bay trở về Tần phủ, lấy phi kiếm của mình và những vật khác.
Đêm nay nếu như tìm không thấy đối phương, vậy cũng chỉ có thể tìm hiểu trước tính hình.
Bất quá cũng không có vấn đề.
Hắn hiện tại có thể phụ thân, tránh né những pháp khí kia dò xét, chỗ nào cũng đều có thể đi.
Hắn đi trước phủ thành chủ nhìn một chút.
Đến lúc đó phụ thân tiểu nha hoàn hoặc lão ma ma, hỏi một chút những người khác, hẳn là không có vấn đề.
Giải quyết chuyện này, hắn sẽ bắt đầu báo thù.
Chính là mấy ngày nay.
Rất nhanh, hắn tới bên ngoài phủ thành chủ.
Lúc này trời vừa tối, lấy tính cách của vị Mạnh công tử kia, khẳng định không đợi ở trong phòng.
Hôm nay là thời gian thi Hương, ban đêm cấm đi lại ban đêm, nếu như muốn đi ra ngoài chơi vui, vậy sẽ sớm đi ra ngoài.
Lạc Thanh Chu đợi ở ngoài cửa ra vào một hồi, thấy có một nha hoàn ôm một bao lớn từ bên ngoài trở về, đang chuẩn bị từ cửa sau đi vào.
Hắn quyết định thật nhanh, lập tức bay qua chui vào thân thể của nàng.
Lập tức, từ cửa sau tiến vào trong phủ.
Lúc này, bên trong Thành Quốc phủ.
Đại phu nhân Vương thị vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở trong phòng, mặt âm trầm, chờ đợi tin tức.
Nàng hi vọng nghe được tin tức ‘Tiểu tử kia ngã bệnh, không chịu nổi, đã bị khiêng ra từ trong trường thi’, nhưng tin tức này một mực không có tới.
Không bao lâu, Vương Thành lần nữa đến bẩm báo:
- Phu nhân, hôm nay khảo thí đã kết thúc. Còn... Còn không có động tĩnh.
Cơ bắp trên khóe mắt Vương thị co quắp mấy lần, cắn răng nói:
- Cút.
Vương Thành chăm chú cúi đầu, lại nói:
- Phu nhân, Nhị phu nhân còn ở bên ngoài quỳ, khóc nói muốn gặp ngài. Giống như có người đã nói cho lão gia, lão gia vừa rồi phái người đến, để phu nhân chú ý ảnh hưởng một chút.