- Sau đó ta ra đi, nhìn thấy Bách Linh cùng Hạ Thiền, ta càng khó chịu, càng áy náy.
- Mẫu thân... Vi Mặc cảm thấy, tỷ tỷ hẳn là càng cần tỷ phu hơn. Nếu như không phải bởi vì Vi Mặc, tỷ tỷ có lẽ sẽ cải biến càng nhanh, sẽ nhanh hơn lộ ra tình cảm chân chính của mình. Vi Mặc cảm thấy có thể là bởi vì ta, tỷ tỷ mới một mực phong bế tình cảm của mình...
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Đừng nói bậy. Vi Mặc, chuyện này không quan hệ gì với ngươi. Khiêm Gia từ khi về đến bây giờ... Lấy tính tình của nàng, không thể nào thích tiểu tử kia, cũng không có khả năng động tình đối với tiểu tử kia, nhiều nhất là quen thuộc với sự tồn tại của hắn. Chuyện này cũng là nàng chủ động nói, đối với nàng, đối với ngươi, đối với tiểu tử kia mà nói, đều là quyết định tốt nhất.
- Vi Mặc, đừng suy nghĩ lung tung, chờ tiểu tử kia thi đậu, chúng ta chuẩn bị một chút, trực tiếp để các ngươi bái đường thành thân. Đến lúc đó đi kinh đô, các ngươi nguyện ý ở cùng chúng ta liền theo chúng ta cùng một chỗ, không nguyện ý ở cùng chúng ta, mua thêm một cái sân nhỏ, vợ chồng trẻ các ngươi ở. Cũng miễn cho tiểu tử kia cảm thấy mình là người ở rể, không ngóc đầu lên được.
- Về sau các ngươi sinh tiểu hài, cứ theo họ hắn, các ngươi ở bên ngoài phu xướng phụ tùy, ân ân ái ái, mẫu thân sẽ không còn đi mắng hắn, không phải rất tốt?
- Mẫu thân...
- Ngoan, chớ loạn tưởng, thân thể ngươi vốn không tốt, còn thích suy nghĩ lung tung. Chuyện này hắn cũng đã nói, hắn sẽ tự mình quyết định tự mình giải quyết. Hắn đường đường là nam nhi, ngủ đều đã ngủ với ngươi, sẽ không không chịu trách nhiệm đâu.
- Mẫu thân, chúng ta không ngủ...
- Ha ha, ngươi tưởng mẫu thân mù? Đôi giày thối kia, mẫu thân cũng không chỉ ném đi một lần.
-... Chỉ là nằm ở cùng một chỗ.
- Ngươi là thân nữ nhi, lại là thiếu nữ chưa xuất các, dù hắn chỉ mò một sợi tóc của ngươi, chuyện này, hắn có nói gì cũng không xong, chớ nói chi là ngủ ở cùng một cái giường, trong một cái chăn.
- ...
- Hắn hôn ngươi không?
- Không có...
- Sờ soạng thì sao?
- Không có...
- Hừ, nằm cùng một chỗ, có thể không sờ không thân? Coi như không có sờ không có thân, hắn khẳng định cũng là cọ xát, đúng hay không?
- ...
Gương mặt Tần Vi Mặc đỏ bừng, không có lên tiếng nữa.
Một đêm thời gian lặng yên mà qua.
Hôm sau, giờ Tỵ.
Trong trường thi lần nữa được lục soát một lần, sau đó bắt đầu trận khảo thí thứ hai.
Lạc Thanh Chu ăn đơn giản mấy miếng thịt bò và điểm tâm, uống vào mấy ngụm nước sạch, bắt đầu cầm cục mực, tĩnh tâm mài mực.
Loại thời tiết nóng bức này, bánh bao đều hư rất nhanh, hoa quả bị tách ra cũng đều không thể ăn, tất cả đều hư hết.
Bài thi rất nhanh được phát ra.
Lạc Thanh Chu ổn định một chút tâm tính, mở ra bài thi, nhìn kỹ lại.
Đề thứ nhất là một câu bên trong « Đại Viêm quốc sử », cần đáp án là viết nơi phát ra điển cố, cùng giải thích hàm nghĩa, sau đó viết ra giải thích của mình.
Lạc Thanh Chu lúc trước đi giảng giải cho Trưởng công chúa « tam thập lục kế », Trưởng công chúa thường xuyên sẽ giảng cố sự trong quyển sách này, các loại chi tiết đều được viết ra giấy, còn có các loại kiến giải.
Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, nâng bút chấm mực, bắt đầu viết.
Điển cố này cũng không ngắn, ngoại trừ hàm nghĩa bản thân ra, còn có nghĩa rộng, đồng thời, còn muốn tăng thêm kiến giải ngoài định mức.
Đáp xong cái đề này, đã là buổi trưa.
Hắn uống vào mấy ngụm nước sạch, tiếp tục xem xuống đề thi thứ hai.
Đề thứ hai lại là một câu bên trong 《 Lễ Ký 》 cùng 《 Thượng Thư 》 , từ một câu nói, viết ra một đoạn ngắn, có thể thiếu mấy chữ, nhưng cố sự cụ thể và ý tứ thì phải ghi ra hoàn chỉnh.
Người đọc sách cả ngày gật gù đắc ý học bằng cách nhớ những thứ này, chính là vì những đề mục như thế.
Lạc Thanh Chu có bản lĩnh nhìn qua không quên, mấy ngày nay lại lặp đi lặp lại đọc nhiều lần những sách vở này, đừng nói thiếu chữ sai chữ, dù là một dấu chấm câu cũng sẽ không bỏ sót.
Rất nhanh, hắn đáp xong đề thứ hai.
Thứ ba đề cũng có chút ý tứ, lại là một trận chiến dịch mà Đại Viêm khai quốc đã làm mà lúc trước Trưởng công chúa đã giảng cho hắn nghe.
Trận chiến dịch kia, quân đội Đại Viêm đại bại mà về.
Đề mục yêu cầu viết ra thời gian cụ thể diễn ra trận chiến dịch kia, và nguyên nhân thất bại.
Những thứ này, Lạc Thanh Chu tự nhiên đều biết.
Trên sách ghi lại có, Trưởng công chúa lúc trước cũng đã đàm luận qua với hắn.
Bất quá so với nguyên nhân thất bại trên sách ghi lại, Trưởng công chúa và hắn đàm luận tự nhiên kỹ lưỡng hơn, cụ thể hơn, đồng thời còn nhiều nguyên nhân nho nhỏ khác.