Tần Văn Chính dừng một chút, nói:
- Được. Ta cũng không tin, tiểu tử này lợi hại như vậy. Ta cũng vừa biết gian tế là ai, mà gian tế kia vừa hay đã bắt đầu hành động. Tiểu tử kia biết chuyện thiệp cưới, cũng là buổi trưa hôm nay, không có khả năng đã sớm bắt đầu tra ra gian tế.
Tần Vi Mặc mỉm cười, đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nói với phía ngoài:
- Mai nhi, ngươi đi Mai Hương uyển một chuyến, nói với cô gia rằng bên trong Tần phủ chúng ta hình như có biến, hỏi hắn nên xử lý như thế nào, cứ nói lão gia là để ngươi hỏi.
Mai nhi sửng sốt một chút, lập tức đáp ứng, vội vàng rời đi.
Không bao lâu.
Đầu nàng đầy mồ hôi, vội vàng chạy trở về.
Vừa vào cửa, nàng đã cuống quýt đóng cửa phòng, thở hồng hộc thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, cô gia nói... Nói tạm thời không cần quản, còn để nô tỳ nói cho lão gia, để lão gia giả bộ như chuyện gì đều chưa từng xảy ra, đừng lại để Thanh nhi đi nhìn người kia.
Tần Văn Chính: - ...
Tần Vi Mặc mỉm cười, nhìn về phía hắn, trong con ngươi thanh tịnh nhu hòa lộ ra một tia đắc ý nhỏ nhỏ:
- Phụ thân, thừa nhận tỷ phu lợi hại chưa?
Tần Văn Chính ngốc trệ nửa ngày, thở dài một tiếng:
- Ta đã sớm biết được tiểu tử kia lợi hại, từ khi làm ra mấy bài thơ từ đã để Tống gia diệt môn rồi. Nhưng không có nghĩ rằng tiểu tử kia vậy mà có thể lợi hại đến loại trình độ này, chuyện vừa phát sinh...
Hắn đột nhiên lại nhìn nàng nói:
- Thế nhưng Vi Mặc, ta cảm thấy ngươi lợi hại hơn, ngươi đang ở trong phòng đợi, vậy mà có thể chuẩn xác đoán được tình huống của tiểu tử kia. Nhìn ra... Về sau Tần phủ này chỉ có thể dựa vào ngươi để ý tới tiểu tử kia. Ngoại trừ ngươi, chỉ sợ ai cũng không quản được hắn. Nói thật, phụ thân cũng bắt đầu sợ hãi hắn, phụ thân rốt cục cũng có thể hiểu mẫu thân ngươi...
- Hừ, ta không sợ.
Cửa ra vào đột nhiên truyền đến giọng nói băng lãnh mà quật cường của Tống Như Nguyệt.
Thì ra vừa rồi Mai nhi đi vào, nàng ra hiệu ánh mắt, lúc đóng cửa lưu lại một cái khe hở.
Nàng một mực đứng ở ngoài cửa nghe lén đây.
Tần Văn Chính đi qua mở cửa, trừng nàng một cái nói:
- Vào đi.
Tống Như Nguyệt tức giận đi vào.
Mai nhi cúi đầu lui ra ngoài.
Một nhà ba người tụ tập ở trong phòng, mang tâm sự riêng.
Tống Như Nguyệt nhịn không được hỏi:
- Các ngươi vừa rồi đang nói nhỏ nói to cái gì, tiểu tử kia chỗ nào lợi hại? Chuyện hai mẹ con kia, hắn chuẩn bị giải quyết như thế nào? Cứ như vậy chờ sao?
Tần Vi Mặc mỉm cười, đi qua mở cửa phòng nói:
- Phụ thân, mẫu thân, hai người trò chuyện. Con đi phòng bếp nấu canh cho tỷ phu, ngày mai sẽ phải khảo thí, muốn bồi bổ cho tỷ phu một chút.
Nói xong, nàng được Châu nhi nâng đỡ rời đi.
Tần Văn Chính cũng đi ra ngoài cửa, nói:
- Như Nguyệt, ta còn có việc, nàng tìm bọn nha hoàn trò chuyện đi.
Tống Như Nguyệt lập tức tức giận, dậm chân nói:
- Đều cảm thấy ta đần, đều giấu diếm ta đúng không? Tiểu hỗn đản kia chuyện gì đều giấu diếm ta còn chưa tính, các ngươi cũng đối xử với ta như vậy, lương tâm sẽ không đau?
Tần Văn Chính không có lại để ý tới nàng, tiếp tục đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, Tống Như Nguyệt đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy hai chân của hắn, quỳ trên mặt đất, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ kiều mị, hai con ngươi ngập nước u oán mà vũ mị nhìn hắn, tội nghiệp mà nói:
- Lão gia, hèn mọn đáng thương tiểu Như Nguyệt, cần ngươi thương tiếc...
Tần Văn Chính: - ...
Chạng vạng tối.
Nha hoàn ma ma bắt đầu đi về nhà bếp bưng bữa ăn.
Mai nhi bưng một chén canh, chuẩn bị đi Mai Hương uyển, đi đến nửa đường bị một ma ma ngăn lại.
- Mai nhi, lão thân vừa hay muốn đi cô gia nơi đó hỏi Thu nhi mượn ít vải vóc, canh này để lão thân giúp ngươi bưng qua đi.
Mai nhi do dự một chút, đưa canh cho nàng, dặn dò:
- Lưu ma ma, cẩn thận một chút, đừng bưng đổ, nói với cô gia là phu nhân giúp hắn ninh.
Lưu ma ma cẩn thận tiếp trong tay, cười nói:
- Lão thân biết được.
Lập tức bưng canh, cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Mai nhi nhìn bóng lưng của bà, thấy bà quả nhiên đi rất ổn, lúc này mới quay người rời đi.
Lưu ma ma bưng canh, tiến vào Mai Hương uyển.
Tiểu Điệp và Thu nhi rất nhiệt tình tiếp đãi.
Lạc Thanh Chu cũng đi ra từ trong nhà, ôn tồn lễ độ chào hỏi bà, sau đó uống hết chén canh kia ở trước mặt bà.
Trời còn chưa có tối, Thu nhi đột nhiên vội vàng đi ra cửa tìm đại phu.
Rất nhanh, toàn bộ Tần phủ đều đã bị kinh động.
Thu nhi khóc nói:
- Cô gia ngã bệnh, đột nhiên té xỉu xuống đất...
Mọi người đều thất kinh.
…
Màn đêm vừa dứt.
Hậu viện Thành Quốc phủ, hành lang, cửa ra vào.
Lạc Ngọc một thân áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, đang nhìn chính diện suy tư cái gì đó.