Trong phòng, Vương thị đang thấp giọng nói chuyện cùng một lão giả tóc hoa râm.
Không bao lâu.
Vương Thành vội vàng mà đến, đứng ngoài cửa khom người bẩm báo nói:
- Phu nhân, nhận được tin tức, tiểu tử kia đột nhiên phát bệnh hôn mê.
Vừa nghe lời này, Lạc Ngọc đứng ở trên hành lang quay đầu.
Trong phòng, Vương thị ngừng nói chuyện, thần sắc vẫn như cũ nhàn nhạt hỏi lại:
- Xác nhận sao?
Vương Thành cung kính nói:
- Trên dưới Tần phủ, đều lo lắng, rối bời, đang đi khắp nơi tìm kiếm đại phu.
- Lão ma ma kia tận mắt thấy hắn uống hết chén canh, Tần gia nhị tiểu thư vụng trộm từ kinh đô trở về cũng bị hù ngã bệnh, nghe nói lại ho rất nhiều máu.
- Vị Tống phu nhân kia trực tiếp bị hù tê liệt ngã xuống mặt đất, cần nha hoàn vịn mới có thể đi đường...
Vương thị từ trên ghế đứng lên.
Mặc dù thần sắc trên mặt nàng vẫn như cũ duy trì đạm mạc tỉnh táo, nhưng trong mắt không che giấu được khoái ý cùng hưng phấn khi đã được trả thù.
- Được.
Nàng từ tốn nói một tiếng, móng tay siết chặt bên trong tay áo, hai bên gò má xông lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt.
Vương Thành nhìn nàng một cái, vui cười hỏi lại.
- Phu nhân, vậy tối nay còn để Nhị phu nhân đi qua không?
Trong mắt Vương thị lấp lóe hàn mang, dừng một lát, nói:
- Không cần, thả nàng đi. Đều rút lại hết những chuẩn bị khác, để cho người thời khắc nhìn chằm chằm (theo dõi) bên kia.
- Vâng.
Vương Thành khom người một cái, chuẩn bị lui ra.
Vương thị đột nhiên lại lạnh lùng thốt:
- Vương Thành, ta hi vọng nghe được tin tức ngày mai hắn nghỉ thi.
Vương Thành cúi đầu nói:
- Nô tài nhất định nhìn chằm chằm bên kia.
Nói xong, đang muốn khom người lui ra, Lạc Ngọc đứng ở trong hành lang một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói:
- Vương thúc, hắn sẽ chết sao?
Vương Thành vội vàng đáp.
- Nhị công tử, thuốc kia sẽ không chí tử, sẽ chỉ làm đầu hắn choáng, toàn thân như nhũn ra, không xuống giường được.
- Bất quá, nếu như thân thể hắn quá yếu, có thể sẽ khó giữ được tính mạng.
Vương thị từ trong nhà đi ra, giải thích:
- Ngọc nhi, là mẫu thân để bọn hắn dùng thuốc này. Hiện tại hạ độc chết tiểu súc sinh kia, một là quá mức rõ ràng, Trưởng công chúa còn ở biên cảnh, chỉ sợ sẽ dẫn xuất chuyện khác, liên luỵ ngươi khảo thí.
- Hai là quá tiện nghi tiểu súc sinh kia. Hắn vì lần khảo thí này đã chuẩn bị nhiều năm, mẫu thân muốn cho hắn hi vọng đầy cõi lòng, lại đến tuyệt vọng, đau đến không muốn sống.
Lạc Ngọc nhìn về phía nàng nói:
- Mẫu thân làm đúng, hiện tại để hắn chết, đích thật lợi cho hắn quá rồi.
Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười:
- Trước hết để cho hắn nếm thử tư vị mất đi hết thảy lại nói.
Vương thị nhìn vẻ oán độc trong mắt của hắn, trầm mặc một chút, hỏi:
- Vương Thành, Tần gia đại tiểu thư kia có phản ứng gì?
Vương Thành cúi đầu nói:
- Tần đại tiểu thư tựa hồ vẫn ở trong phòng của mình, cũng không có đi ra ngoài.
Vương thị cười lạnh nói:
- Quả nhiên, hai người không chỉ có việc mà vợ chồng nên có, ta đoán chừng vị Tần đại tiểu thư kia vẫn còn xem thường tiểu súc sinh kia, chỉ sợ cũng âm thầm muốn hắn chết sớm.
Nàng nói lời này tự nhiên không riêng nói với vị Vương quản gia.
Hai mắt Lạc Ngọc tỏa sáng, trong đầu lần nữa hiện ra thân ảnh tuyệt sắc váy trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ kia.
Vương Thành nhìn hắn một cái, yên lặng lui xuống.
Vương thị cũng không nói thêm, quay người vào phòng.
- Phu nhân, vậy tối nay còn cần lão phu thi pháp không?
Trong phòng, lão giả áo bào đen hỏi.
Sắc mặt Vương thị âm trầm nói:
- Vẫn đi xem một chút, nhất định phải cam đoan tiểu súc sinh kia ngày mai không ra khỏi phủ được.
- Được.
Trong con mắt lão giả áo bào đen đầy hung ác nham hiểm, lấp lóe một đạo quang mang tinh hồng.
Ngoài phòng, Lạc Ngọc đứng ở trong hành lang, vẻ mặt hốt hoảng, trong đầu không vung đi được thân ảnh tuyết trắng như tiên kia.
Cùng lúc đó.
Bên trong Tần phủ, hoàn toàn đã loạn thành một đoàn.
Trên dưới trong phủ đều biết cô gia ngày mai sẽ đi thi cử nhân, ai biết hôm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Người đọc sách đọc sách cả một đời, chính là vì khảo thủ công danh.
Tất cả mọi người đầy cõi lòng hi vọng, hi vọng vị cô gia tới ở rể này có thể thi đậu, để Tần phủ và bọn hắn đều đi theo được nhờ.
Ngay cả lão gia và phu nhân, cũng rất ra sức vì cuộc thi ngày mai.
Chạng vạng tối phu nhân còn tự mình xuống bếp, làm ra rất nhiều điểm tâm, chuẩn bị để ngày mai hắn đem đến trường thi ăn.
Lão gia mấy ngày nay cũng đi sớm về trễ, nghe ngóng chuyện khảo thí.
Ai có thể nghĩ tới, trong lúc mấu chốt, cô gia lại đột nhiên sinh bệnh té xỉu.
Trên dưới toàn phủ đều mang theo thần sắc nghiêm trọng, lo lắng.