Không bao lâu, đã đuổi kịp lão phụ nhân đi lại tập tễnh kia.
Lão phụ nhân đi trên đường mua một chút điểm tâm, bánh kẹo, sau đó đi vào phía sau hẻm nhỏ, từ cửa sau tiến vào Tần phủ.
Ở đằng sau lão phụ nhân kia có theo một thân ảnh khác đi theo.
Thân ảnh kia dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy áo màu xanh, là một nha hoàn.
Lạc Thanh Chu gặp qua mấy lần.
Nha hoàn này tên Thanh nhi, là nữ nhi của Chu quản gia, bình thường một mực hỗ trợ xử lý hoa cỏ ở tiền viện.
Lạc Thanh Chu tung bay ở giữa không trung, tiếp tục đi sau lưng nàng.
Nàng thì tiếp tục đi theo lão phụ nhân kia.
Lão phụ nhân trực tiếp đi hậu viện, hàn huyên vài câu cùng nha hoàn ma ma khác, nói một tiếng ‘Mệt mỏi’, sau đó ra tiểu viện, đi nhà bếp, lại hàn huyên một hồi với mấy tên đầu bếp, hỏi rõ ràng đồ ăn đêm nay, sau đó rời đi.
Lúc này chính là buổi chiều, trời nắng chang chang, nhiệt độ rất cao.
Lão phụ nhân ngoặt vào trong phòng ngồi xuống giường nghỉ ngơi, lau mồ hôi, ngồi ở chỗ đó thất hồn lạc phách sững sờ, lấy ra túi dược vật kia từ trong ngực, than thở trong chốc lát, lại lần nữa bỏ vào trong ngực.
Sau một lúc lâu, bà mệt mỏi nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Lúc này, rất nhiều nha hoàn ma ma đều đang nghỉ trưa.
Lạc Thanh Chu ở lại nóc nhà chờ đợi trong chốc lát, bay xuống dưới, thúc đẩy phi kiếm, lặng lẽ móc ra túi dược vật từ trong ngực bà, lập tức thi triển ngự vật thuật, lấy hết vật liệu bên trong đổ vào bên trong khăn tay hỏa hồng của mình, gói kỹ.
Sau đó, hồn phách hắn lập tức trở về trở về cơ thể, đổ đầy một túi bột mì, lại tới lặng lẽ nhét vào trong ngực của bà.
Làm xong những thứ này, hắn mới trở về đến Mai Hương uyển, tiếp tục đi học, làm chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai.
Về phần hết thảy phía ngoài, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Chỉ có làm những người kia cho rằng hắn thật sẽ không để ý đến tiểu nữ hài kia, thật toàn tâm toàn ý khảo thí lúc ấy mới là thời cơ tốt nhất cho hắn xuất thủ.
Cùng lúc đó.
Thanh nhi đi tiền viện, tìm được Chu quản gia đang đứng dưới bóng mát chỗ cửa ra vào, thấp giọng nói:
- Cha, vừa rồi Lưu ma ma đi ra từ cửa sau, ta theo bà đi trên đường, bà tiến vào một con hẻm nhỏ, gặp mặt một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn, nói một lát, sau đó đỏ hồng mắt trở về...
Nàng một năm một mười nói một lần chuyện vừa rồi xảy ra.
Chu Thông nghe xong, trong mắt lấp lóe tinh quang, nói:
- Nghe thấy nói cái gì không?
Thanh nhi lắc đầu nói:
- Bà rất cảnh giác, một mực quay đầu nhìn, ta không dám tới gần, chỉ thấy bà tiến vào hẻm nhỏ, chạm mặt cùng nha hoàn kia, sau đó ta liền trốn đi, không còn dám lộ diện...
Chu Thông trầm ngâm một chút, nói:
- Đi, tiếp tục nhìn chằm chằm bà ta, ta đi tìm lão gia.
- Vâng, cha.
Thanh nhi lập tức cáo lui.
Hậu viện, trong phòng.
Cửa phòng đóng chặt cửa sổ, Tống Như Nguyệt đang trò chuyện cùng khuê nữ của mình.
Không bao lâu, Mai nhi ở bên ngoài cung kính nói:
- Phu nhân, lão gia tới, nói muốn tìm nhị tiểu thư.
Tống Như Nguyệt nghe vậy mặt mũi tràn đầy nghi hoặc:
- Lão gia lúc này tới làm gì? Nhanh để ngài ấy vào đi.
Cửa phòng mở ra.
Vẻ mặt Tần Văn Chính nghiêm túc đi vào, nhìn nàng một cái nói:
- Như Nguyệt, nàng đi ra ngoài trước đi, ta có một số việc muốn nói với Vi Mặc.
Tống Như Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức cả giận nói:
- Lão gia, chuyện gì mà ta không thể nghe?
Tần Văn Chính lập tức sầm mặt lại:
- Ra ngoài.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt đột biến, lập tức chép miệng, eo nhỏ nhắn uốn éo, ủy khuất đi ra khỏi gian phòng:
- Ra ngoài liền ra ngoài, làm gì hung dữ như vậy, đáng ghét.
Cửa phòng đóng lại.
Tần Vi Mặc có chút cau mày nói:
- Phụ thân, tìm thấy gian tế rồi?
Tần Văn Chính sững sờ, nhìn nàng nói:
- Làm sao ngươi biết?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Người để mẫu thân ra ngoài, hơn nữa còn phát cáu với nàng, gian tế khẳng định chính là người bên cạnh mẫu thân, đúng hay không?
Tần Văn Chính kinh ngạc nhìn nàng một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, Vi Mặc, nếu ngươi là nam nhi, Tần gia ta cũng không luân lạc tới đây...
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Phụ thân, tỷ phu là thân nam nhi, cũng là người một nhà, hắn nhưng lợi hại hơn Vi Mặc nhiều. Cho nên phụ thân đừng lo lắng, Tần gia chúng ta, về sau nhất định sẽ sẽ khá hơn.
Tần Văn Chính nhìn nàng nói:
- Lúc giữa trưa ở đại sảnh, ta đã nhìn ra hắn là lạ, nếu không sẽ không nói như vậy. Cũng không biết hắn hoài nghi, hay là thật biết có gian tế.
Tần Vi Mặc nói:
- Tỷ phu hẳn là biết.
Tần Văn Chính nói:
- Ngươi tin tưởng hắn như vậy?
Tần Vi Mặc cười nói:
-Phụ thân, nếu không chúng ta đánh cược, Vi Mặc cược tỷ phu không những chỉ biết Tần phủ chúng ta có gian tế, hơn nữa còn biết gian tế là ai, có được hay không?