Trong hẻm nhỏ.
Hai người gặp mặt, dừng bước.
Trong mắt Dương Bình Nhi chứa đầy nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Ta gặp được hắn, hắn nói chờ một lúc sẽ đến... Ta đều dựa theo Đại phu nhân phân phó mà làm, van cầu các ngươi, đừng gả tiểu Lâu cho người kia được không?
Lục Nga lạnh lùng nhìn nàng một cái, lập tức cười rạng rỡ nói:
- Nhị phu nhân, chuyện này, ngươi phải trở về hỏi Đại phu nhân, nô tỳ không làm chủ được. Mau trở về đi thôi, Đại phu nhân đang ở nhà chờ tin tức tốt của ngươi đây.
Sắc mặt Dương Bình Nhi trắng bệch, thất hồn lạc phách mà đi.
Lục Nga nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bóng lưng nàng vội vàng đi xa, nhếch miệng:
- Thiệp cưới đều đã phát ra ngoài, còn đang nằm mơ à? Trách thì trách các ngươi và tiểu tạp chủng kia đi lại quá gần, Đại phu nhân chính là vì muốn quấy nhiễu tiểu tử kia trong lúc mấu chốt này, để tiểu tử kia không có lòng khảo thí, cái này đều nhìn không rõ sao?
Lạc Thanh Chu bồng bềnh trên đỉnh đầu của nàng, tiếp tục chờ đợi.
Không bao lâu.
Một thân ảnh từ cửa ngõ đi đến.
Thân ảnh kia dùng mạng che mặt, vừa đi vừa quay đầu nhìn, bước chân tập tễnh, dáng người nhỏ gầy, hiển nhiên là một lão phụ nhân khá lớn tuổi.
Lục Nga thấy được nàng, sáng mắt lên, cũng lập tức quay đầu, nhìn quanh một phen cảnh giác phía trước sau.
Lão phụ nhân kia đi đến trước mặt của nàng, vừa khẩn trương nhìn đằng sau một cái, run giọng mở miệng nói:
- Tiểu tử kia lừa Nhị phu nhân các ngươi, hắn sẽ không tới... Hắn ở ngay trước mặt lão gia cùng phu nhân nhà ta nói khảo thí quan trọng nhất, mấy ngày nay hắn cũng sẽ không đi ra ngoài nữa. Hắn còn nói hắn hiện tại là người của Tần gia, đôi mẹ con kia không có quan hệ gì với hắn...
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lục Nga lập tức âm trầm.
Lão phụ nhân mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Có thể thả tiểu tôn tử của ta trở về được không? Van cầu các ngươi, thằng bé không có mẫu thân ở bên cạnh, sẽ rất hoảng sợ...
Lục Nga cười lạnh một tiếng, nói:
- Lưu ma ma, đừng nóng vội, hắn đang chơi nhưng vui vẻ ở nơi đó của chúng ta. Ngươi chỉ cần làm việc cho tốt, ba ngày sau, tự nhiên sẽ thả hắn trở về.
Nói rồi móc ra một bọc nhỏ từ trong tay áo, đưa tới trước mặt bà ta, giọng lạnh lùng nói:
- Tìm một cơ hội, rót vào trong đồ ăn của tiểu tạp chủng kia.
Mặt mũi lão phụ nhân lập tức tràn đầy sợ hãi nói:
- Cái này... Đây là độc dược? Lão thân... Lão thân không thể...
Lục Nga cười lạnh nói:
- Yên tâm, không phải độc dược, chỉ là thuốc để hắn mấy ngày nay hoa mắt váng đầu, mà lại vô sắc vô vị, sẽ không có người phát giác.
Lão phụ nhân khóc nói:
- Không thể... Không thể... Nếu như chậm trễ hắn khảo thí...
- Không thể sao?
Mặt mũi Lục Nga tràn đầy lạnh lùng nói:
- Lưu ma ma, vậy là ngươi muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?
Sắc mặt lão phụ nhân lập tức trắng bệch, khóc ra tiếng.
Vẻ mặt Lục Nga tràn đầy không kiên nhẫn, giọng lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, sẽ không có ai hoài nghi ngươi, chúng ta cũng sẽ không ngu xuẩn như thế, trong lúc mấu chốt thế này mà hạ độc chết hắn. Nếu ngươi không tin, trước tiên có thể tìm động vật thử một chút.
Lão phụ nhân lau lau nước mắt, lúc này mới hai tay run run, nhận lấy thuốc.
Lục Nga hài lòng nói:
- Được rồi, mau trở về đi thôi. Sau khi chuyện thành công, tiểu tôn tử bảo bối đáng yêu kia của ngươi tự nhiên sẽ bình yên vô sự trở về. Đến lúc đó, tự nhiên cũng không thiếu được chỗ tốt của ngươi.
Lão phụ nhân không có nói tiếp, xoay người, lau nước mắt rời đi.
Trên mặt Lục Nga lộ ra một tia xem thường, xoay người, bước nhanh về một cái lối ra khác của hẻm nhỏ.
Lúc sắp đến lối ra, nàng đột nhiên dừng chân, toàn thân cứng ngắc, ánh mắt đăm đăm.
Mấy tức sau.
Nàng nháy nháy mắt, động chân, giơ tay lên, hoạt động mấy lần, miệng lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên, sau khi tấn cấp, phụ thân dễ dàng hơn nhiều. Bất quá nhục thân không có, thời gian không thể quá dài, mà hồn lực không có cách nào sử dụng cho cỗ thân thể này...
Nàng lại ở bên trong hẻm nhỏ hoạt động một hồi, luyện tập một chút động tác thần thái và giọng điệu nói chuyện, mới định tại chỗ, không còn động.
Một đạo hư ảnh mắt thường khó gặp đột nhiên bay ra từ đỉnh đầu của nàng.
Lục Nga bị định bất động tại chỗ.
Mấy tức sau.
Nàng nháy nháy mắt, hai chân vô ý thức tiếp tục di chuyển về phía trước.
Đợi ra cửa ngõ, nàng đột nhiên sửng sốt một chút, quay đầu, nhìn về hẻm nhỏ phía sau lưng, trên mặt lộ ra một tia mê mang, tựa hồ cảm thấy nơi nào có chút không đúng.
Nhưng cẩn thận nghĩ, lại không nghĩ ra được.
Nàng không có nghĩ nhiều nữa, bước chân vội vàng rời đi.
Lạc Thanh Chu bồng bềnh trên không hẻm nhỏ, thẳng đến khi nàng đi xa, quay người trở về.