- Không đi?
Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ một chút, nói:
- Ngươi vừa rồi không phải nói muốn đi sao?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, xoay người, chắp tay cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta vừa rồi lừa nàng.
Tống Như Nguyệt: - ? ? ?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn nàng, một mặt bình tĩnh nói:
- Ta ngày mai sẽ phải khảo thí, cho nên hôm nay vô luận có chuyện gì phát sinh cũng sẽ không đi ra ngoài. Đối với ta mà nói, khảo thí mới là quan trọng nhất. Còn nàng và nữ nhi của nàng, kia là chuyện của Thành Quốc phủ, không liên quan gì tới ta.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Tần Văn Chính một bên, hơi nhíu cau mày.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu về trước đi học. Nếu như nàng lại đến, không cần để ý không hỏi là được. Đại phu nhân muốn nhiễu loạn tâm cảnh của ta, thậm chí muốn gạt ta đi qua hại ta, ta tuyệt đối sẽ không đi.
Nói xong, cáo từ lui ra.
Ra cửa, nhìn các nha hoàn ma ma đứng hầu bên trên hành lang bên cạnh một chút, bước nhanh rời đi.
Hạ Thiền đi ra khỏi dưới đại thụ trong viện, cầm kiếm, đi theo phía sau hắn.
Trong đại sảnh an tĩnh lại.
Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt nhìn nhau, bốn mắt đối mặt.
- Lão gia, hình như Vi Mặc nhìn lầm tiểu tử kia.
Tống Như Nguyệt có chút nhíu mày ngài.
Tần Văn Chính ngồi xuống ghế dựa, nâng chung trà lên nói:
- Nhân chi thường tình, tiểu tử kia đọc sách đọc nhiều năm như vậy, không phải vì cuộc thi ngày mai à. Nếu như hắn thi đậu, không riêng vì để cho mẫu thân đã tạ thế của hắn nở mày nở mặt, còn vì chính thân phận và tiền đồ của hắn, cũng có chỗ tốt đối với Tần gia chúng ta.
- Cho nên, nếu như đổi lại là nàng, nàng có nguyện ý vì hai người ngoài mà đi mạo hiểm không?
Tống Như Nguyệt nói:
- Thế nhưng lão gia, ngài vừa rồi rõ ràng nói, tiểu tử kia trọng tình trọng nghĩa, có ơn tất báo. Ngài còn nói khi còn ở trong Thành Quốc phủ, đôi mẫu nữ kia đối xử với hắn rất tốt.
Tần Văn Chính nhấp một ngụm nước trà, nhìn nàng nói:
- Có lẽ trong lòng hắn, hai mẫu nữ kia cũng không có quan trọng như chúng ta tưởng tượng. Cho dù rất quan trọng, nhưng cũng sẽ không có quan trọng bằng tiền đồ của hắn.
Tống Như Nguyệt nhếch miệng, không có lại nói tiếp.
Sau một lúc lâu, nàng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta đi tìm Vi Mặc đây.
Nói xong, ra khỏi cửa.
Mấy nha hoàn ma ma bên trên hành lang lập tức đi theo sau.
Tần Văn Chính nhìn thân ảnh của bọn hắn bước nhanh đi xa, lại nhấp mấy ngụm trà, nói với phía ngoài:
- Chu Thông.
Chu quản gia lập tức đi vào, cung kính nói:
- Lão gia, có gì phân phó?
Trong mắt Tần Văn Chính lấp lóe tinh quang, nói:
- Mấy tháng gần đây, Tần phủ chúng ta có mua nha hoàn hay bà mối gì không?
Chu quản gia nghe vậy suy nghĩ một chút, nói:
- Không có. Lão gia lần trước không phải nói, đợi Nhị công tử khảo thí xong chúng ta sẽ dọn đi, nha hoàn ma ma cùng người hầu trong phủ đã đủ nhiều, nô tài đã đang từ từ sa thải, làm sao có thể mua thêm một lần nữa.
Tần Văn Chính trầm ngâm một chút, nói:
- Lưu mười mấy người là đủ rồi, những người khác đều cho ra đi đi. Tần phủ chúng ta đã không phải huân quý, về sau đi kinh đô, càng muốn cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế, nuôi không được nhiều người như vậy.
- Nhớ kỹ, những hạ nhân rời đi kia, đều phải cho thêm tiền tài, ngàn vạn không thể keo kiệt, nếu có người còn muốn tiếp tục làm việc, có thể đưa các nàng đến nhị gia tứ gia nơi đó. Bên trong Mạc Thành, Tần gia chúng ta vẫn có một ít sản nghiệp, hẳn là còn cần một ít nhân thủ, không thể để cho bọn hắn không có nơi sinh hoạt.
Chu quản gia cúi đầu nói:
- Lão gia yên tâm, nô tài hiểu được.
Tần Văn Chính để chén trà xuống, nhìn hắn nói:
- Ta vừa rồi nhìn thấy phu nhân nơi đó còn có mấy nha hoàn và ma ma đi theo, ngươi lại đi cẩn thận tra các nàng một chút, mấy ngày nay, chú ý một chút động tĩnh của các nàng.
Sắc mặt Chu quản gia biến hóa, ngẩng đầu lên nói:
- Lão gia...
Tần Văn Chính khoát tay nói:
- Không cần lo lắng, những người kia đều là lão nhân trong phủ và nha hoàn từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, mà chúng ta đã điều tra nhiều lần, cũng không có vấn đề. Chỉ là mấy ngày nay Thanh Chu muốn kiểm tra, mấy ngày nữa Xuyên nhi còn muốn khảo thí, vẫn phải chú ý cẩn thận một chút.
Chu quản gia lập tức khom người nói:
- Vâng, lão gia.
Tống Như Nguyệt đi hậu viện.
Trong đình viện, trời nắng chang chang, bàn đá xanh trên đất bị chiếu nóng hổi.
Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần đang đứng trong hành lang, có chút cau mày, suy nghĩ chuyện gì đó.