Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 758: Thiệp cưới (2)




Trong thư phòng, Lạc Thanh Chu không có ra ngoài, mà đang chăm chú đọc sách và làm bài.

Ngày mai sẽ phải khảo thí, hôm nay hắn quyết định đọc lại một lần những thư tịch chuẩn bị kiểm tra, cũng làm lại toàn bộ đề thi một lần.

Lúc này, chỗ cửa lớn đột nhiên ‘Đông đông đông truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Lập tức, Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người đi vào, sắc mặt lại có chút ngưng trọng, giòn tiếng gọi:

- Cô gia, mau ra đây một chút.

Lạc Thanh Chu ở trong thư phòng nghe được âm thanh, lập tức đi từ trong nhà ra, hỏi:

- Chuyện gì?

Bách Linh nhìn hắn một cái, giương lên thiệp cưới trong tay nói:

- Lão gia để Chu quản gia đưa tới, cho cô gia.

Nàng đứng tại cửa ra vào, cũng không có tiến vào đình viện.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức đi tới, nói:

- Thứ gì?

Chu quản gia ở ngoài cửa cung kính nói:

- Cô gia, là thiệp cưới. Lão gia bảo ta nói cho cô gia một tiếng, lão gia và phu nhân ở trong đại sảnh chờ ngài, vô luận ngài có quyết định gì, bọn họ đều sẽ ủng hộ ngài.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng lập tức trầm xuống.

Hắn bước nhanh tới, đưa tay tiếp nhận thiệp cưới từ trong tay Bách Linh, mở ra, định thần nhìn lại.

Khi thấy nội dung phía trên và danh tự, hắn lập tức biến sắc.

Chu quản gia nhìn hắn một cái, yên lặng lui xuống.

Dưới đại thụ ngoài cửa, thiếu nữ một bộ váy áo xanh nhạt đang ôm kiếm, lạnh lùng như băng đứng ở nơi đó, tựa hồ đang đợi cái gì.

Lạc Thanh Chu xem xong thư, ‘Xùy’ một tiếng xé thiệp mời trong tay thành mảnh nhỏ, lập tức bước nhanh ra cửa.

Bách Linh đi theo ra ngoài, nhìn thiếu nữ dưới cây một chút, dừng bước.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, đi theo phía sau hắn, tóc dài đen nhánh sau lưng, không gió mà bay.

Bước chân của Lạc Thanh Chu càng ngày càng chậm.

Lúc đi đến cửa tròn thông qua hành lang trước mặt, hắn đột nhiên dừng bước, đứng tại chỗ một hồi, quay đầu nhìn nàng nói:

- Bây giờ nếu ta đi, chẳng phải trúng kế của bọn hắn?

Hạ Thiền nhìn hắn, không có trả lời.

Dù sao hắn đi nơi nào, nàng sẽ đi theo nơi đó, giết người phóng hỏa, núi đao biển lửa, nàng đều đi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, vừa trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, tiếp tục đi đến phía trước.

Rất nhanh, hắn đi tới đại sảnh, đột nhiên nghe được trong đại sảnh truyền đến một hồi tiếng khóc quen thuộc.

Sắc mặt hắn biến đổi, bước nhanh đi vào.

Thành Quốc phủ Nhị phu nhân Dương Bình Nhi đang quỳ trên mặt đất, khóc dập đầu cầu xin:

- Tần gia lão gia, Tần gia phu nhân, van cầu các ngươi, van cầu các ngươi mau cứu tiểu Lâu nhà ta... Nàng vừa rồi qua mười một tuổi thôi...

Tống Như Nguyệt vịn nàng, để nàng đừng lại dập đầu.

Tần Văn Chính đứng ở phía trước, chắp hai tay sau lưng, cau mày, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng.

Lúc Lạc Thanh Chu đi vào, Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt đều nhìn về hắn.

- Thanh Chu...

Thần sắc Tần Văn Chính kiên định nhìn hắn nói:

- Vô luận ngươi làm ra quyết định gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ ngươi.

Dương Bình Nhi nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, đột nhiên ‘Oa’ một tiếng, vừa khóc, vừa quỳ bổ nhào qua, ôm lấy hai chân của hắn nói:

- Thanh Chu, mau cứu tiểu Lâu đi... Đại phu nhân muốn gả tiểu Lâu cho tên súc sinh kia chà đạp... Nghe nói tên súc sinh kia làm ra rất nhiều việc ác, đã hại chết rất nhiều nữ hài, ta cũng chỉ có một đứa con như thế, nếu nàng xảy ra chuyện, ta... Ta còn sống tiếp thế nào...

Lạc Thanh Chu nhìn dấu bàn tay trên mặt nàng, cùng trên trán bị thứ gì đó đập bị thương, cúi người, đỡ nàng lên, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Nhị phu nhân, yên tâm đi, tiểu Lâu sẽ không gả cho người kia.

Dương Bình Nhi ngừng khóc, đột nhiên lại khóc lên:

- Thanh Chu, bọn hắn đều đã quyết định, đã bắt đầu phát thiệp cưới... Súc sinh phủ thành chủ kia hôm nay còn được Lạc Ngọc mời, đang ở trong phủ ăn cơm, hiện tại cũng còn ở đó... Ta, ta bây giờ không có biện pháp...

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt, chắp tay nói:

- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, ta muốn đi Thành Quốc phủ một chuyến.

Vừa nghe lời này, trong đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.

Tiếng khóc của Dương Bình Nhi cũng im bặt mà dừng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Nhị phu nhân, ngươi đi về trước đi, chờ một lúc ta sẽ đi qua.

- Thanh Chu, ngươi...

- Mau trở về đi, đừng cho tiểu Lâu một người đợi ở trong nhà, cẩn thận xảy ra chuyện.

Vừa nghe lời này, Dương Bình Nhi lập tức biến sắc, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cuống quít lau nước mắt, đứng dậy kinh hoàng chạy trước ra cửa.

- Thanh Chu, ngươi thật muốn đi?

Tần Văn Chính nhíu mày hỏi.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh vị Nhị phu nhân kia đã chạy ra khỏi đình viện, đáp:

- Không đi.