Tống Như Nguyệt đột nhiên biến sắc:
- Thật là tiện nhân âm hiểm độc ác! Quỷ kế hèn hạ vô sỉ này, khẳng định là vị Đại phu nhân kia nghĩ ra.
Tần Văn Chính nhíu mày, ánh mắt rơi vào bên trên thiệp cưới trong tay, tự hỏi đối sách.
Tống Như Nguyệt tức giận mà bộ ngực kịch liệt chập trùng, sau một lúc lâu, đột nhiên nói:
- Lão gia, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Thanh Chu. Nếu ảnh hưởng tới khảo thí ngày mai, vậy coi như xong!
Tần Văn Chính cau mày, còn chưa trả lời, một người đột nhiên đi tới từ ngoài cửa ra vào, nói khẽ:
- Mẫu thân, chuyện này, nhất định phải nói cho tỷ phu.
Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt đều ngẩng đầu nhìn lại.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, được Châu nhi nâng đỡ đi đến, có chút nhíu lại lông mày nói:
- Phụ thân, mẫu thân, đưa thiệp cưới cho tỷ phu đi. Chuyện này, chúng ta không thể giấu diếm.
Tống Như Nguyệt nghe xong, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:
- Vi Mặc, tiểu tử kia ngày mai sẽ phải đi thi, liên tiếp ba ngày đều phải khảo thí.
- Nếu chúng ta hiện tại nói chuyện này cho hắn biết, đến lúc đó hắn nhất thời xúc động, đi Thành Quốc phủ làm ra việc ngu ngốc gì thì làm sao bây giờ? Nếu như chậm trễ cuộc thi ngày mai, vậy coi như xong.
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Mẫu thân, khảo thí chậm trễ, ba năm sau còn có thể thi lại, thế nhưng nếu như người không còn, vậy cũng không còn cách nào vãn hồi.
- Phụ thân vừa rồi cũng đã nói, tỷ phu là người trọng tình trọng nghĩa, có ơn tất báo, nếu như muốn để tỷ phu chọn giữa việc đi thi và cứu người, Vi Mặc tin tưởng, tỷ phu sẽ không chút do dự lựa chọn đi cứu người.
- Dù là bởi vì lần cứu người này làm cho hắn vĩnh viễn không cách nào khảo thí, hắn cũng sẽ lựa chọn.
- Mẫu thân, chúng ta phải tôn trọng tỷ phu, càng phải tôn trọng quyết định của tỷ phu.
Tống Như Nguyệt vội la lên:
- Không phải còn có ba ngày thời gian sao? Không thể chờ hắn khảo thí kết thúc lại nói cho hắn biết à?
Tần Văn Chính một bên trầm giọng nói:
- Lúc kia thì ván đã đóng thuyền, đã chậm. Ba ngày nay, phủ thành chủ và Thành Quốc phủ đều đã phát xong thiệp cưới, đồ vật nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, ba ngày sau, đội ngũ đón dâu vừa ra khỏi cửa, nàng cảm thấy còn có cơ hội vãn hồi? Đây chính là phủ thành chủ, bá chủ của Mạc Thành, đến lúc đó nàng dám đi cướp cô dâu? Giết chết bất luận tội.
Thân thể Tống Như Nguyệt lập tức run lên, đưa tay kéo lại tay khuê nữ của mình, sắc mặt khó chịu nói:
- Vi Mặc, nếu hắn chậm trễ khảo thí, ngươi thì làm sao bây giờ. Rõ ràng đã nói xong, chờ sau khi hắn thi đậu...
- Mẫu thân.
Thần sắc Tần Vi Mặc nhu hòa, nói khẽ:
- Nếu như bởi vì Vi Mặc là nguyên nhân mà mẫu thân không có đem chuyện này nói cho tỷ phu, nếu tiểu Lâu xảy ra chuyện, ngài cảm thấy Vi Mặc còn có mặt mũi gặp tỷ phu sao?
Nàng có chút cúi đầu, thấp giọng nói:
- Mẫu thân, thân thể của Vi Mặc, chính trong lòng Vi Mặc rõ ràng, vốn không có yêu cầu xa vời quá nhiều. Vi Mặc tuyệt sẽ không bởi vì mình mà để lương tâm tỷ phu về sau khó có thể bình an.
Ánh mắt nàng kiên định nói:
- Tiểu Lâu tuyệt đối không thể gả cho người như vậy, tỷ phu nhất định phải đi cứu nàng, Tần phủ chúng ta cũng nhất định phải đi cứu nàng.
- Nếu như tỷ phu vì khảo thí, mà trơ mắt để tiểu Lâu xảy ra chuyện, mẫu thân, các ngươi tự hỏi lòng, người xem trọng hạng người như vậy sao?
Tống Như Nguyệt cúi đầu xuống, trầm mặc không nói.
Tần Văn Chính không có lại do dự, phân phó Chu Thông đang đứng ngoài cửa:
- Cầm tấm thiệp cưới này giao cho Thanh Chu, nói ta và phu nhân ở nơi này chờ hắn, vô luận hắn có quyết định gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ hắn.
- Vâng, lão gia.
Chu quản gia tiến lên tiếp nhận thiệp cưới, bước nhanh rời đi.
- Vi Mặc...
Tống Như Nguyệt ôm thiếu nữ trước mặt vào trong lòng, đỏ mắt thương tiếc nói:
- Ngươi không nên trở về... Thiên tân vạn khổ, một đường xóc nảy trở về, lại không dám đi gặp hắn, hiện tại còn muốn...
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Lúc đầu muốn cho tỷ phu một kinh hỉ trước khi khảo thí, bất quá cẩn thận suy nghĩ, vẫn không được. Tỷ phu hiện tại trôi qua rất tốt, không phải sao? Vi Mặc cần gì phải quấy rầy hắn.
- Vi Mặc, tỷ tỷ ngươi nàng...
- Mẫu thân, tỷ tỷ buổi sáng còn tìm qua ta, nói với ta một hồi. Ta cảm thấy tỷ tỷ hiện tại đang phát sinh biến hóa, so trước đó có chút tâm tình chập chờn, đối với ta cũng thân thiết hơn nhiều, không còn lạnh lùng giống như trước đó nữa. Ta cảm thấy, có khả năng đều là công lao của tỷ phu, cho nên...
Mai Hương uyển.
Bên trên hành lang, Tiểu Điệp cùng Thu nhi đang nhìn bức hoạ, nghiêm túc chế luyện vớ lưới.