Hai người vừa muốn tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh ‘Sưu’ một tiếng, đột nhiên có một thân ảnh màu đỏ đánh tới.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu sớm đã đem nội lực súc tích trong nắm đấm, trận địa sẵn sàng đón quân địch, thấy thế này cơ hồ không có chút do dự, đột nhiên đánh ra một quyền.
- Ầm!
Thân ảnh màu đỏ trực tiếp bị một quyền của hắn đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào trên vách tường đối diện.
Lập tức, té ngã trên mặt đất.
- Ngao ngao!
Thân ảnh màu đỏ lập tức bò lên từ trên mặt đất, nhe ra răng nanh nhỏ sắc nhọn, trừng một đôi con ngươi màu đỏ, miệng phát ra tiếng kêu hung ác mà non nớt.
Lạc Thanh Chu định thần nhìn lại.
Vật này da lông toàn thân đỏ hồng, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mắt to, lỗ mũi nhọn, miệng nhỏ, không xê xích bao nhiêu bé thỏ trắng trong ngực Hạ Thiền, hơn nữa nhìn càng thêm tinh tế nhẹ nhàng.
Đúng là một con Hỏa Hồ nhỏ bộ dáng đáng yêu.
Bên trên thư tịch có ghi chép, Hỏa Hồ cũng không phải yêu loại, mà là linh vật do tinh khí địa hỏa thai nghén mà thành, sinh sôi hậu đại, lấy tinh khí hỏa diễm hoặc tạp vật làm thức ăn, thuộc về một loại của linh vật.
Trước mắt tiểu Hỏa Hồ này lại không biết là tự nhiên thai nghén mà thành hay vẫn là đẻ con mà thành.
Đoán chừng toà cung điện rách nát này là địa bàn của nó.
Cho nên tiểu gia hỏa này nhìn thấy bọn hắn đi vào mới có thể tức giận như thế.
- Sưu ——
Ngay khi Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát, con tiểu Hỏa Hồ kia đột nhiên hối hả chạy tới, lập tức nhảy vọt lên, miệng há ra, ‘Hoa địa’ phun ra một đầu Hỏa xà.
Hỏa xà kia dài đến một thước, nhanh chóng nhào đến mặt của hắn.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu không đợi nó tiếp cận, lại đánh một quyền ra ngoài, lần nữa đánh bay vật nhỏ tính khí nóng nảy ra ngoài.
Lần này, nó ngã trên đất, vùng vẫy mấy lần, không tiếp tục đứng lên nữa.
Lạc Thanh Chu nhìn nó một chút, không tiếp tục để ý tới, mang theo Hạ Thiền đi vào trong đại điện, ánh mắt tìm kiếm bốn phía.
Đáng tiếc, cả tòa cung điện ngoại trừ phế tích và cái ao sôi trào nham tương ra thì không có vật khác.
Lạc Thanh Chu lại tìm một vòng, vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì.
Trái phải cung điện đều có một cái cửa chính, bất quá đều bị nham thạch to lớn chắn cực kỳ chặt chẽ.
Lạc Thanh Chu dắt Hạ Thiền, đi đến ao nham tương ở giữa nhất kia.
Dừng lại tại mấy mét bên ngoài, nhìn về phía trong hồ.
- Lộc cộc... Lộc cộc...
Nham tương màu đỏ lửa sôi trào, bốc lên bọt, không ngừng mà tản ra khí tức nóng hổi, bao phủ cả tòa đại điện.
Đột nhiên, hắn phát hiện ở giữa chỗ nham tương đang sôi trào chậm rãi hiện ra một vật kỳ quái.
Vật này chập trùng lên xuống ở bên trong, được bọc bởi nham tương thật dày, thấy không rõ bộ dáng.
Lạc Thanh Chu đành phải lại nắm Hạ Thiền, tới gần mấy bước.
Đang lúc cẩn thận xem xét, vật kia lại ‘Hoa’ một tiếng, đột nhiên từ trong ao bắn ra, lập tức mang theo một lượng lớn nham tương màu đỏ, như mưa to bao phủ đến hai người.
Tốc độ nhanh như thiểm điện.
Lúc này, hai người đã không kịp né tránh.
Hạ Thiền lại mặc áo bào rộng rãi và vớ chân, trong ngực lại ôm một con con thỏ nhỏ, hành động càng bất tiện.
Lạc Thanh Chu vội vàng xoay người, từng chút từng chút ôm nàng vào trong lòng, mũi chân lập tức điểm một cái, bắn ra.
Mặc dù tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng vẫn có mấy giọt nham tương nóng hổi ‘Ba’ một tiếng, rơi xuống trên lưng hắn.
Đặc biệt là đồ vật đột nhiên nhảy nhót mà lên từ bên trong ao nham tương, đầy người bọc lấy nham tương hung ác đụng vào phía sau lưng của hắn.
Một cỗ đau nhức kịch liệt do bị đốt thương bỗng nhiên đánh tới.
Hắn ôm thật chặt thiếu nữ trong ngực, nhảy ra ngoài, rơi vào chỗ cách đó hơn mười mét, lúc này mới ‘Tê’ hít sâu một hơi, chịu đựng đau nhức kịch liệt, quay người nhìn lại.
Đồ vật đột nhiên tập kích hắn sau khi va chạm phía sau lưng hắn đã rơi vào trên mặt đất.
Hắn nhìn kỹ, lập tức giận sôi, đúng là con tiểu Hỏa Hồ kia.
Vật nhỏ này vừa rồi vậy mà giả chết, cố ý nằm ở nơi đó giãy dụa không dậy nổi, không nghĩ tới thừa dịp hắn đang tìm kiếm toàn bộ cung điện vậy mà vụng trộm chạy vào trong ao nham tương mai phục.
Phía sau lưng hắn đau rát.
Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng da thịt trên lưng đã bị bỏng ra từng vết thương máu thịt be bét.
- Bang!
Sau lưng lóe lên hàn mang.
Hạ Thiền đột nhiên rút kiếm, trong nháy mắt xuất kiếm giúp hắn gọt hết những nham tương còn dính ở phía sau lưng xuống, rơi vào trên mặt đất.
- Nhẫn, chịu đựng.
Nàng run giọng nói một câu, lại lập tức xuất kiếm, giúp hắn cắt xuống toàn bộ huyết nhục bốn phía cháy đen ở chỗ mấy vết thương, tốc độ nhanh chóng, chờ Lạc Thanh Chu cảm thấy kịch liệt đau nhức toàn thân run rẩy, nàng đã hoàn thành.