Nham tương trong lòng đất mang theo hỏa độc, nếu không mau chóng cắt bỏ, hỏa độc công tâm, càng thêm nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu đau đớn toàn thân run rẩy, cũng không dám quay đầu, cũng không dám nói chuyện, cầm chặt nắm đấm, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm tiểu Hỏa Hồ phía trước đang nhe răng cười lạnh.
Tiểu Hỏa Hồ tựa như biết được sự lợi hại của hắn, không dám lại mạo muội tấn công, sau khi giằng co với hắn một lát, bắt đầu từng bước từng bước lui lại, lập tức ‘Sưu’ một tiếng, lần nữa nhảy vào nham tương, biến mất không thấy gì nữa.
- Đi!
Lạc Thanh Chu đau đớn sắc mặt trắng bệch, lập tức lôi kéo thiếu nữ sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nham tương ở giữa ao, từng bước từng bước từ lối vào vừa rồi lui ra ngoài.
Hai người biến mất tại cửa ra vào hồi lâu.
Tiểu Hỏa Hồ kia mới từ chui đầu ra từ bên trong ao nham tương, nhếch miệng đắc ý ‘Ríu rít’ vài tiếng, mới từ trong ao nhảy ra ngoài, đi đến chỗ cửa ra vào.
Vừa đi ra cửa, chuẩn bị nhìn về thông đạo phía trước, ‘Phốc’ một tiếng, bên cạnh đột nhiên vung đến một lượng lớn vôi phấn, trong nháy mắt che đậy tầm mắt của nó.
Tiểu Hỏa Hồ kinh hãi, cuống quít quay đầu nhảy nhót lui về.
Ai ngờ vừa nhảy lên giữa không trung, một cánh tay đột nhiên duỗi ra từ bên trong bụi vôi phấn trắng mịt mờ, bắt lại cái đuôi của nó, lập tức hất lên, ‘Phanh’ một tiếng, hung hăng đập nó vào trên vách tường bên cạnh.
Nó lập tức choáng đầu hoa mắt.
Không đợi nó lấy lại tinh thần, bàn tay nắm lấy cái đuôi của nó lần nữa đột nhiên hất lên, lại ‘Phanh’ một tiếng, nặng nề mà đập nó vào trên vách đá bên cạnh.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp đập mấy chục lần, nện nó ngất đi, tay kia vẫn không có dừng lại, lại hung hăng đập nó xuống mặt đất.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Hung ác đập mấy chục lần.
Lạc Thanh Chu lại giơ lên nắm đấm, ‘Oanh’ mà đánh một quyền vào đầu của nó.
Cái đầu nhỏ lập tức bị nện xẹp, chảy ra máu tươi.
Lạc Thanh Chu ‘Bá’ lấy ra chủy thủ võ giả, đang muốn giải phẫu nó tại chỗ, cả tòa đại điện đột nhiên ‘Oanh’ một tiếng vang lên, bắt đầu đung đưa kịch liệt.
Đồng thời, nham tương trong hồ chính giữa đại điện đột nhiên ‘Hoa’ một tiếng, như sóng lớn cuồn cuộn mãnh liệt mà ra từ trong hồ, lập tức bắt đầu trào lên hướng về bốn phía.
Một dòng nham tương màu lửa đỏ nhanh chóng vọt tới chỗ cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu gặp một màn này, nào còn dám lưu lại, cuống quít ôm lấy Hạ Thiền hành động bất tiện, quay người liền chạy trở về trong thông đạo.
Nham tương sôi trào như hồng thủy, lại như hỏa long, ở sau lưng nhanh chóng lưu động xua đuổi bọn hắn.
Nhiệt độ cao kinh khủng, từ phía sau cuốn tới.
Lạc Thanh Chu chịu đựng kịch liệt đau nhức trên lưng, ôm Hạ Thiền, bằng tốc độ nhanh nhất xông ra thông đạo, cơ hồ không hề dừng lại một chút nào, lại tiếp tục phóng về phía đáy hồ bên ngoài.
- Phù phù!
Hắn từ cửa hang tượng đá nhảy vào đáy hồ, lập tức xoay người, nhìn về phía cửa hang.
Chờ đợi trong chốc lát, thấy dòng lũ nham tương cũng không có đuổi theo, lúc này mới thở dài một hơi.
Đại bảo chẳng biết lúc nào đã cắn hắn giày cùng một chỗ trốn thoát.
Nhị Bảo vẫn như cũ bị Hạ Thiền ôm vào trong ngực.
Mà Hạ Thiền thì bị hắn ôm vào trong ngực, trong tay hắn còn đang nắm tiểu Hỏa Hồ bị đánh xẹp đầu kia.
Lạc Thanh Chu lại đợi dưới đáy hồ trong chốc lát, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí từ cửa hang tượng đá chui vào.
Đợi đi đến bên trong mới kinh hãi phát hiện, bên trong thông đạo, bao gồm cả gian thạch thất kia đã toàn bộ bị nham tương mãnh liệt rót đầy.
Đồng thời, cỗ nham tương kia đã bắt đầu trở thành cứng ngắc biến đen, cùng vách tường bốn phía và mặt đất hòa làm một thể.
Tin tưởng không bao lâu, cỗ nham tương này sẽ trở thành nham thạch cứng rắn, một lần nữa bịt kín chặt chẽ con đường hắn mới mở cùng thông đạo.
Không gian lòng đất, cứ như vậy không còn.
Ngay cả toà thạch thất để hắn đi vào tu luyện kia, cũng không còn.
Lạc Thanh Chu đứng tại cửa hang, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, ngay cả đau đớn phía sau đều quên đi mất.
Hạ Thiền bị hắn ôm ngang trong ngực, trong ngực ôm Nhị bảo đã trở nên nhu thuận, một người một thỏ, đều ngẩng lên khuôn mặt nhỏ kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua tiểu Hỏa Hồ trong tay, âm thầm suy đoán: ‘Chẳng lẽ là bởi vì ta ngược sát tiểu Hỏa Hồ này, những nham tương kia mới tức giận?’
Nhiệt độ không khí đột nhiên trở nên cao hơn.
Nước hồ dưới chân cũng đột nhiên trở nên nóng bỏng.
Cái này tự nhiên đều là cỗ nham tương nóng hổi vừa rồi kia làm ra.
Lạc Thanh Chu không dám ở lại nhiều thêm chút nào, lập tức quay người đi ra hang động, nhảy vào đáy hồ, lập tức bơi lên.
Sau khi lên bờ, hắn buông xuống thiếu nữ trong ngực, lại nắm chặt nắm đấm, ‘Phanh’ mà đánh một quyền vào đầu con tiểu Hỏa Hồ kia, lúc này mới bỏ nó vào trong nhẫn trữ vật.