Hạ Thiền nhìn về phía y phục của mình.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quần áo thì không sao, nó chỉ cắn giày.
Vừa nói xong, Đại bảo lại nhào tới, hung hăng cắn gót giày của hắn.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nó, đi đến bên cạnh Hạ Thiền ngồi xuống, lấy ra thịt bò, hoa quả cùng nước sạch từ trong túi trữ vật.
- Cho, ăn khối thịt.
Hắn đưa một khối thịt bò qua.
Hạ Thiền lắc đầu.
Lạc Thanh Chu lại cầm một quả chuối tiêu, lột vỏ, đưa tới.
Nhị Bảo trong ngực Hạ Thiền lập tức ngẩng đầu lên, con mắt sáng lên.
Hạ Thiền lúc này mới tiếp nhận, cúi đầu cho nó ăn.
Lạc Thanh Chu ném khối kia thịt bò xuống đất.
Đại bảo đang cắn gót giày hắn lập tức nhả ra, bổ nhào qua bắt đầu say sưa ngon lành ăn thịt.
Lạc Thanh Chu ăn thịt và hoa quả, uống nước sạch, lại nghỉ ngơi một hồi, đứng lên nói:
- Thiền Thiền, đến, so mấy chiêu cùng cô gia, để cô gia nhìn ngươi gần đây có tiến triển hay không.
Hạ Thiền khép lại hai chân, uốn gối ngồi dưới đất, trong ngực ôm bé thỏ trắng, nghe vậy lắc đầu liên tục.
Lạc Thanh Chu hiểu ý hỏi:
- Ngươi sợ cô gia lại làm gãy kiếm của ngươi?
Hạ Thiền nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu buồn cười, nói:
- Yên tâm đi, lần này cô gia dùng nắm đấm, không dùng cây hắc côn kia.
Hạ Thiền vẫn như cũ lắc đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua áo bào rộng rãi và vớ chân thật dài trên người.
Lạc Thanh Chu thu hồi nắm đấm nói:
- Được rồi, ta quên, ngươi mặc y phục của ta, ngay cả đi đường cũng thành vấn đề, chỗ nào còn có thể đỡ được quả đấm của ta. Lần sau nhớ kỹ mang quần áo nha.
Nói xong, hắn đi ra thạch thất, tiếp tục đi thông đạo phía bên phải luyện tủy mở đường.
- Oanh! Oanh! Oanh.
Sâu trong lòng đất rất nhanh lại truyền tới ra tiếng quyền nện đá ầm ầm.
Hạ Thiền ngồi tại chỗ một hồi, đứng dậy, ôm bé thỏ trắng trong ngực chậm rãi đi ra ngoài.
Nàng nghe âm thanh đi vào thông đạo phía bên phải, kéo lấy áo bào rộng rãi, chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Nhiệt độ không khí trong thông đạo càng ngày càng cao.
Lạc Thanh Chu rất nhanh lại rơi mồ hôi như mưa, làn da đau nhức.
Hắn kiên trì tiếp tục ra quyền.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng, mảnh đá vẩy ra, phía trước đột nhiên truyền đến một tia sáng ngời.
Sắp đánh thông.
Trong lòng hắn vui mừng, tiếp tục thôi động lực lượng trong cơ thể, súc tích song quyền, hung mãnh đập tới nham thạch trước mặt.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lại đánh xuống mấy quyền, ‘Két’ một tiếng, tảng đá phía trước vỡ vụn, đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu đỏ.
Hắn thở ra một hơi rồi vội vàng lại đập thêm vài cái, đập nát mấy tảng đá còn lại.
Con đường phía trước rốt cục đả thông.
Phía trước xuất hiện một chỗ ngoặt, trên vách tường chỗ ngoặt tỏa ra quang ảnh màu đỏ.
Một cỗ khí tức nóng hổi đập vào mặt.
Lạc Thanh Chu xoa xoa mồ hôi trên trán, vừa muốn tiến lên, đột nhiên cảm thấy một cỗ ý lạnh từ phía sau đánh tới.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ mặc áo bào rộng lớn kéo theo tất chân nhỏ yếu đang ôm một bé thỏ trắng, im ắng đứng ở sau lưng hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua con thỏ trong ngực nàng, trong lòng đột nhiên động một cái.
Nếu như phía trước là một chỗ không gian khác, có thể hay không cũng cần hai con thỏ mới có thể đi vào?
- Thiền Thiền, ngươi cảm thấy nóng không?
Hắn vội vàng hỏi.
Hạ Thiền giật mình, lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ấm, ấm áp.
Lạc Thanh Chu nghe vậy mừng thầm, vội vàng đi qua tới gần nàng, lau lau mồ hôi trên trán và trên mặt, lập tức cảm thấy bên người có một cỗ khí tức mát mẻ đánh tới, thân thể thoải mái hơn.
- Thiền Thiền, đi, cô gia mang ngươi đi vào chơi.
Lạc Thanh Chu vội vàng dắt tay nhỏ của nàng, lập tức cảm thấy một trận lạnh buốt chạm vào lòng bàn tay của hắn, khiến cho hắn thoải mái toàn thân run lên, nhịn không được toàn bộ thân thể dán ở trên người nàng.
Hạ Thiền nhìn phía trước một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một vòng nghi hoặc:
- Chơi, chơi cái gì?
- Chơi vui.
Lạc Thanh Chu cũng không biết bên trong có gì có thể chơi, thuận miệng trả lời qua loa một câu, trực tiếp lôi kéo nàng đi thẳng về phía trước.
Có thiếu nữ này ở bên cạnh, nhiệt độ không khí nóng hổi cuối cùng thấp xuống một chút, còn ở bên trong phạm vi tiếp nhận.
Hạ Thiền không có lại nói tiếp, khéo léo đi theo hắn thẳng về phía trước.
Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi tới góc rẽ, tiếp tục lên phía trước hơn mười mét, đột nhiên lại rẽ ngoặt một cái, phía trước thình lình xuất hiện một tòa cung điện rách nát.
Bốn phía vách tường vỡ ra, mặt đất cũng đầy vết rách, khắp nơi đều là mảnh đá và đồ vật vỡ vụn.
Mà chính giữa cung điện thì có một cái ao đang sôi trào nham tương màu lửa đỏ.
Nhiệt độ cao nóng hổi chính là phát ra từ trong hồ.