Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 746: Thiền Thiền thật mát thoải mái (1)




Bách Linh tại cửa ra vào tức giận nói:

- Thối cô gia, người ta lần trước hiếu kì, cầm lên nhìn, ai muốn trộm đồ của ngươi? Vu khống!

Lạc Thanh Chu không có lại để ý tới nàng, mang theo Hạ Thiền bước nhanh rời đi.

Từ một con đường khác lượn quanh một vòng, sau đó đi vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Lúc đi vào bên hồ, Hạ Thiền đột nhiên dừng bước, không còn đi về phía trước, mở miệng nói:

- Ngươi, ngươi đọc sách, nhanh, nhanh khảo thí...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Cô gia lần này ngoại trừ khảo thí, còn muốn làm chuyện khác. Cho nên, cần tu luyện.

Hắn tối hôm qua ngâm dược thủy, sáng nay lại hấp thu linh dịch, cảm giác nội lực bên trong đan hải ngo ngoe muốn động, đồng thời, lực lượng đã tăng trưởng đến hơn ba vạn, hiển nhiên sắp đột phá.

Khoảng cách Long Hổ học viện khảo thí còn có thời gian một tuần, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian đột phá tấn cấp.

Mang Hạ Thiền xuống dưới, một là có thể để tiểu cô nương cô độc đáng thương không bị lôi điện quấy nhiễu, có thể để nàng chơi cùng con thỏ nhỏ một chút; hai là hắn muốn đối luyện với nàng mấy lần, nhìn thực lực bây giờ; ba, có người bầu bạn ở bên cạnh, mà lại phi thường yên tĩnh, tuyệt đối không quấy rầy hắn, dù sao cũng tốt hơn một mình hắn cô độc tịch mịch tu luyện ở dưới mặt đất.

- Ầm ầm ——

Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền.

Đồng thời, mây đen tụ tập, thiểm điện xuất hiện.

Mắt thấy mưa to phải rơi xuống.

Hạ Thiền bị tiếng sấm bị hù run lên, tới gần hắn, khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch.

Lạc Thanh Chu nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng nói:

- Đi thôi, xuống dưới tránh một chút, chơi cùng con thỏ nhỏ. Ngươi lâu như vậy không có xuống, khẳng định Đại Bảo Nhị Bảo rất nhớ ngươi.

Nghe hắn nhắc đến thỏ nhỏ, ánh mắt Hạ Thiền lập tức phát sáng.

Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi tới nơi hẻo lánh, nhìn một chút cửa ra vào, thấy không có người đến, cởi y phục xuống nước, giang hai cánh tay nói:

- Đến, Thiền Thiền, nhảy xuống, cô gia ôm ngươi, đừng giống ngày ấy...

Còn chưa nói xong, Hạ Thiền đã đứng bên hồ, lại giống lần trước, thẳng tắp ngã xuống.

- Phù phù!

Vẫn như cũ đầu vào nước trước.

Bất quá may mắn Lạc Thanh Chu đón lấy, không có để nàng tiếp tục đâm xuống dưới, lập tức ôm nàng lật lên.

- Đồ đần!

Lạc Thanh Chu lại khẽ mắng một câu, nói:

- Ngừng thở, cô gia mang ngươi xuống dưới.

Nói xong, mang theo nàng chìm vào đáy nước.

Hạ Thiền mở to hai mắt, xụi lơ trong ngực hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm bộ dáng đần độn đáng yêu của nàng, lúc sắp đến lối vào, đột nhiên nhịn không được cúi đầu xuống, hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng.

Hôn xong, lại đột nhiên lại hối hận mình lỗ mãng.

Con mắt Hạ Thiền trợn lớn.

Lạc Thanh Chu mang theo nàng tiến vào thông đạo, ôm nàng tiến vào thạch thất.

Hai bé thỏ trắng lập tức nhảy ra ngoài từ bên trong nơi hẻo lánh, mỗi bên một con, cắn giày của hắn.

Lạc Thanh Chu đặt Hạ Thiền ở trên mặt đất, lấy ra quần áo sạch sẽ và vớ chân từ trong túi trữ vật, đặt ở bên cạnh, nói:

- Nhanh thay đồ.

Dừng một chút, lại nói:

- Đêm nay trở về, nhớ kỹ mang cho ta hai bộ y phục của ngươi, ta tùy thân mang theo, lần sau xuống đây, cũng không cần mặc y phục của ta.

Nói xong, quay người ra thạch thất, tiếp tục đi thông đạo bên phải mở đường tu luyện.

Hạ Thiền nằm trên mặt đất một hồi mới dần dần khôi phục lại, ngồi xuống, sửng sốt nửa ngày mới cởi xuống quần áo vớ giày ướt đẫm, đổi lại y phục cùng vớ chân của hắn.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lạc Thanh Chu ra quyền như gió, uy lực kinh người.

Nham thạch ngăn ở trước mặt nhao nhao vỡ vụn, hóa thành mảnh vụn rơi xuống mặt đất, mặt đất rất nhanh được trải lên một tầng bột phấn thật dày.

Buổi trưa, hắn đã đi về phía trước khoảng cách hơn hai mươi mét.

Lúc này, phía trước đã truyền đến tiếng vang rõ ràng, đồng thời, mơ hồ truyền đến từng tiếng nước chảy.

Toàn thân Lạc Thanh Chu đổ đầy mồ hôi, làn da toàn thân bị nướng đỏ thẫm, cơ bắp da thịt trong cơ thể đau buốt, nội lực bên trong đan hải cũng tiêu hao sạch sẽ.

Liên tục không ngừng ra quyền bạo lực cho tới trưa, đã tiêu hao sạch sẽ năng lượng trong cơ thể.

Hắn lui ra khỏi thông đạo, đi tới gian thạch thất.

Trong thạch thất, Hạ Thiền đang mặc áo bào rộng rãi cùng vớ chân của hắn, ngồi ở trong góc, trong ngực ôm Nhị Bảo, đang ôn nhu vuốt ve, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc nhu hòa.

Đại Bảo thì ở bên cạnh, cắn giày ướt đẫm nàng đã nàng cởi.

Lạc Thanh Chu đi qua, một cước văng ra Đại Bảo, từ dưới đất cầm lên giày của nàng, thuận tay thu vào trong túi trữ vật.

Hạ Thiền ngơ ngác nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng giải thích:

- Đừng hiểu lầm, ta chỉ trước giúp ngươi tạm thời thu lại, miễn cho bị vật nhỏ này cắn hỏng.