Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 745: Người có chí, chuyện sẽ thành (2)




Lạc Thanh Chu nhìn chuông lớn cổ lão trước mặt, lòng còn sợ hãi, thuận miệng nói.

Thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh nhìn hắn một chút, thản nhiên nói:

- Vậy ngươi có thể tiếp tục cắn vớ lưới.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Nguyệt tỷ tỷ, có thể bắt đầu.

Hắn lấy ra khăn tay tuyết trắng, cắn vào trong miệng.

- Bạch!

Bốn phía sáng lên màn sáng.

Lập tức, Đương —— một tiếng, tiếng chuông vang lên.

Sóng âm to lớn đập vào mặt.

Lạc Thanh Chu như một chiếc thuyền con bên trong sóng lớn, bị thủy triều mãnh liệt mà đến xung kích bay tới lui ở giữa màn sáng và gác chuông.

Đau đớn kịch liệt đánh tới, hắn cắn chặt khăn tay tuyết trắng trong miệng, trong đầu nghĩ đến bộ dáng mơ hồ cùng thân ảnh gầy yếu mà đáng thương của mẫu thân.

Hắn muốn kiên trì.

Kịch liệt đau nhức như sóng triều, thần hồn bồi hồi tại biên giới sinh và tử.

Ý thức của hắn dần dần mơ hồ, khăn tay trong miệng bắt đầu rơi xuống phía dưới, bị thân ảnh xanh nhạt tiếp vào trong tay.

Tiếng chuông dần dần ngừng lại.

Hắn cũng thoi thóp bay xuống trên mặt đất.

Sau nửa canh giờ.

Tiếng chuông vang lên lần nữa.

Thẳng đến hừng đông, hắn kéo lấy thần hồn mỏi mệt mà vết thương chồng chất bay về Tần phủ.

Bên trên mái cong Uyên Ương lâu.

Thân ảnh xanh nhạt cúi đầu nhìn ngọc thạch trong tay, do dự một hồi, ngón tay nhỏ nhắn huy động, gửi đi một tin tức ra ngoài.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, thần hồn quay về cơ thể, đang muốn chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy bảo điệp đưa tin trên người chấn động một chút.

Lấy ra nhìn, phía trên lại là tin tức của một người xa lạ gửi tới.

Người có chí, chuyện sẽ thành

Lạc Thanh Chu nhìn mấy chữ, sửng sốt một hồi, đột nhiên trong lòng khẽ động, âm thầm kích động, lập tức trả lời: Nguyệt tỷ tỷ? Là ngươi sao?

Một lát sau.

Tin nhắn trả lời lại: Không phải

Lạc Thanh Chu lập tức gửi thêm tin nhắn: Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nơi đó cũng có bảo điệp đưa tin sao? Chúng ta có phải đã thành hảo hữu rồi hay không?

Hắn gửi qua rất nhiều tin nhắn.

Nhưng như đá ném vào biển rộng, không còn có thu được đối phương đáp lại.

Hắn ngồi ở trên giường sửng sốt nửa ngày, cảm thấy uể oái đánh tới, đầu đau muốn nứt, đành phải thu hồi bảo điệp đưa tin, không còn dám nghĩ lung tung, nhắm mắt lại, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Uyên Ương lâu, bên trên mái cong.

Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ngọc thạch, thẳng đến hừng đông mới theo vòng trăng bạc biến mất bên trong tia sáng bình minh.

Sáng sớm.

Sau khi Tiểu Điệp tỉnh lại, mới từ trong phòng ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Thu nhi bưng một bát canh lớn, từ bên ngoài đi vào.

Nàng sửng sốt một chút, vừa đi vừa nói:

- Thu nhi tỷ tỷ, đây là cái gì?

Một mùi thuốc nhàn nhạt đột nhiên thuận gió sớm, chui vào trong lỗ mũi của nàng.

Tiểu Điệp lập tức thèm chảy nước miếng.

Thu nhi cười đến phòng bếp nói:

- Phu nhân chuyên môn nấu cho cô gia, bồi bổ thân thể, ngươi cũng không thể ăn.

Nàng nghĩ đến chuyện tiểu thư vừa rồi bàn giao, lại thấp giọng nói:

- Tiểu Điệp, hai ngày này không được cùng phòng với cô gia.

Mười ba tháng tám.

Mây đen dày đặc, bầu trời lờ mờ, nhiệt độ không khí cũng trở nên dị thường khô nóng.

Ngẫu nhiên có tiếng sấm từ đằng xa truyền đến, ầm ầm rung động.

Một trận mưa to ngày hè đang nổi lên.

Lạc Thanh Chu ăn điểm tâm xong, chuẩn bị đi đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển tu luyện, lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung đột nhiên nghĩ đến Hạ Thiền giống như sợ sét đánh.

Chờ một lúc mưa to, khẳng định lại là sấm chớp rền vang.

Thiên nhiên bày ra khuôn mặt dữ tợn, đừng nói một nữ hài từ nhỏ đã lẻ loi hiu quạnh, trong lòng có bóng ma sợ hãi lôi điện, ngay cả một vài nam tử, nghe tiếng sấm sét cũng cực kì sợ hãi.

- Đông! Đông! Đông.

Hắn tiến lên gõ cửa, thấy bên trong không có động tĩnh, đành phải mở miệng nói:

- Hạ Thiền cô nương, ta có việc xin ngươi giúp một tay.

Lời nói vừa dứt, cửa sân mở ra.

Bách Linh một bộ phấn váy, trong ngực ôm một bình hoa lớn, nháy mắt nhìn hắn nói:

- Cô gia, sắp đến ngày khảo thí, người làm sao còn chạy loạn khắp nơi? Không ở trong phòng đọc sách ôn tập sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Hạ Thiền đâu, ta tìm nàng có việc.

Vừa dứt lời, Hạ Thiền cầm kiếm xuất hiện sau lưng Bách Linh, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

- Chuyện gì?

Bách Linh một mặt cảnh giác.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tiểu Điệp và Thu nhi đi ra ngoài, ta cần một người giúp ta mài mực. Hạ Thiền cô nương, đi thôi.

Bách Linh lập tức nói:

- Cô gia, ta cũng biết mài mực.

Lạc Thanh Chu lườm nàng một cái nói:

- Ngươi không chỉ mài mực, còn trộm đồ.

Bách Linh: - ...

- Hạ Thiền cô nương, đi thôi.

Lạc Thanh Chu quay người đi về Mai Hương Uyển.

Hạ Thiền ở trong cửa do dự một chút, cầm kiếm, đi theo ra ngoài.