Bên cạnh duỗi ra một tay ngọc thon dài, bưng bầu rượu, lại giúp hắn châm rượu.
Tần Xuyên hít mũi một cái, đột nhiên khẽ giật mình, lập tức nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
- Lạc Thanh Chu, trả lời.
Ánh mắt Tống Như Nguyệt nghiêm nghị, quát.
Lạc Thanh Chu ngừng một chút, đang muốn nói chuyện, Tần Xuyên bên cạnh đột nhiên vụng trộm đá hắn một cước dưới bàn, thấp giọng nói:
- Thanh Chu, cần phải biết lựa lời mà trả lời.
Nói xong, tiếp tục cúi đầu gặm xương sườn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, không phải ta không nguyện ý trả lời, chỉ là thân phận ta bây giờ xấu hổ, vấn đề này bây giờ còn chưa thể trả lời. Bởi vì một bên là thê tử của ta, một bên khác thì là em vợ của ta, ta không có cách nào trực tiếp nói thích ai, hoặc không thích ai ở ngay trước mặt các ngươi.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, lại cho ta một chút thời gian đi. Chuyện này chính chúng ta sẽ xử lý tốt, hi vọng nhạc mẫu đại nhân có thể lý giải.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, trầm mặc.
Sau một lúc lâu mới lạnh lùng thốt:
- Ngươi đã trả lời. Vi Mặc nghe, hẳn là sẽ cao hứng, nhưng làm mẫu thân của các nàng, ta không có cách nào cao hứng nổi.
Nàng nhìn về phía sau hắn.
Lạc Thanh Chu không dám ăn nhiều.
Lại qua một lát, đứng lên cáo từ nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, nhị ca, ta ăn no rồi, về trước đi học.
Tần Xuyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phía sau.
Tống Như Nguyệt gật đầu nói:
- Tốt, trở về đi học cho giỏi, cũng không cần quá mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu lên tiếng, cáo từ rời đi.
Mai nhi ở phía sau bưng bầu rượu nói:
- Cô gia, không uống thêm một chén nữa sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Không được.
Nói xong, bước nhanh ra ngoài.
Đợi thân ảnh hắn biến mất ở cửa lớn bên ngoài, Tần Xuyên đột nhiên đứng lên, nhìn về phía một gian phòng khác bên trong.
Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần chậm rãi đi ra từ giữa phòng, trên mặt mang theo mỉm cười, ôn nhu nói:
- Nhị ca, đã lâu không gặp.
Tần Xuyên lập tức đi tới, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ nói:
- Vi Mặc, tại sao ngươi trở lại? Vài ngày trước ngươi không phải còn gửi thư nói, ngươi đang ở kinh đô sao?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Bởi vì Vi Mặc muốn cho nhị ca một kinh hỉ, cho nên lặng lẽ trở về.
Tần Xuyên sửng sốt một chút, lập tức liếc mắt nói:
- Được rồi được rồi, đến cùng muốn cho ai kinh hỉ, bên trong Tần phủ, người qua đường đều biết. Vừa rồi ngươi đứng ở phía sau rót rượu, trong mắt không có nhị ca ngươi, tất cả đều là người nào đó.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Nhị ca, tu luyện thế nào? Có lòng tin không?
Tần Xuyên cầm nắm đấm nói:
- Đó còn cần phải nói, nhị ca ngươi đương nhiên có lòng tin. Đúng rồi Vi Mặc, ngươi vừa rồi làm sao đột nhiên lại trốn, ngươi vội vàng gấp gáp trở về từ kinh đô, không phải muốn gặp hắn sao?
Tần Vi Mặc khẽ thở dài một hơi, nói:
- Vừa rồi Vi Mặc cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời vẫn không xuất hiện, miễn cho nhiễu loạn tâm trí tỷ phu, ảnh hưởng hắn khảo thí.
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, nói:
- Cũng đúng, tiểu tử kia nếu biết ngươi trở về, mấy ngày nay đoán chừng sẽ không thể tĩnh tâm đi học.
Lúc này, Tống Như Nguyệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi ngược lại rất tự tin, ngươi thế nào biết ngươi vừa về liền sẽ nhiễu loạn tâm trí của người ta? Nói không chừng trong khoảng thời gian ngươi rời đi, người ta đã sớm quên mất ngươi.
Tần Vi Mặc mỉm cười, không già mồm với nàng.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:
- Xuyên, ngươi mau trở về tu luyện đi, ta và Vi Mặc còn có lời muốn nói.
Tần Xuyên vội vàng lại trở lại trước bàn, ăn thêm ngụm cơm, sau đó bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Vi Mặc, nhị ca đi trước. Đừng lo lắng, tiểu tử kia nhất định có thể thi đậu, đến lúc đó chờ hắn thành cử nhân lão gia, trực tiếp đem ngươi cùng một chỗ...
- Ba!
Đôi đũa trong tay Tống Như Nguyệt đột nhiên đập vào trên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
- Ta đi...
Tần Xuyên lập tức rụt cổ một cái, mặt xám xịt trốn đi.
Tần Vi Mặc nhìn bộ dáng hắn buồn cười, không khỏi cười cười.
Tống Như Nguyệt vô cùng tức giận:
- Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy?
Tần Vi Mặc cắn môi, nhìn nàng một cái, đánh bạo, nói khẽ:
- Ừm...
Tống Như Nguyệt trì trệ, lập tức tức nổ tung.
Mai Hương Uyển.
Thu nhi cùng Tiểu Điệp đang đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện.
Lạc Thanh Chu trở về, hai người lập tức muốn đi vào bưng lên đồ ăn vẫn còn đang nóng.
- Ta ăn rồi, các ngươi ăn đi, chờ một lúc đun chút nước nóng.
Lạc Thanh Chu giao phó xong liền vào phòng.
Hắn quyết định lại làm một lần đề thi lần trước mua.
Đêm nay nhạc mẫu đại nhân đột nhiên nhắc lại chuyện xưa, cho hắn áp lực rất lớn, nếu như hắn không có thi đậu, tất cả đều là vô ích.