Tần Xuyên lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười ha ha, nói:
- Mẫu thân, người trong nhà, lại không có người ngoài, nào có chú ý nhiều như vậy.
Lập tức nhìn Lạc Thanh Chu bên cạnh nói:
- Có phải hay không, Thanh Chu?
Lạc Thanh Chu vừa muốn gật đầu, lại nhìn nhạc mẫu đại nhân một chút, không có lên tiếng.
Mai nhi lại đi bưng một chậu nước sạch tiến vào.
Sau khi rửa xong, Tần Xuyên mới cầm đũa lên, nói:
- Ăn ăn ăn, chờ một lúc ta còn muốn trở về tu luyện.
Lạc Thanh Chu bưng ấm rượu lên, giúp hắn rót một chén rượu.
Tần Xuyên cười ha ha một tiếng, không có khách khí, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Thanh Chu, ngươi cũng uống một chén. Người đọc sách, nào có không uống rượu, nghe nói văn nhân các ngươi uống rượu càng nhiều, linh cảm càng nhiều, đúng hay không?
Tống Như Nguyệt liếc mắt nói:
- Lại nói bậy.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, cũng giúp nàng rót một chén.
Rượu này tản ra mùi trái cây, ngửi vào rất mê người, bất quá khác biệt với mùi trái cây trước kia, hẳn là không có vấn đề.
Cho nên hắn cũng châm cho mình một chén.
Tần Xuyên bưng ly rượu lên nói:
- Đến, Thanh Chu, nhị ca chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu, nhất định cao trung.
Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên, cụng với hắn một chén, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, Mai nhi tới bưng ấm rượu lên, rót rượu giúp bọn hắn.
Tống Như Nguyệt thấy hắn ăn vài miếng, cũng bưng ly rượu lên nói:
- Thanh Chu, ta cũng chúc ngươi một chén, hi vọng ngươi có thể thi đậu. Đến lúc đó, Tần gia ta và khuê nữ ta cũng được nhờ theo ngươi.
Hai tay Lạc Thanh Chu nâng chén, nói:
- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân.
Ba người uống rượu, ăn đồ ăn.
Tần Xuyên đói bụng, cũng không để ý hình tượng, một mực ăn như hổ đói.
Tống Như Nguyệt chỉ nhàn nhạt ăn vài miếng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn, trong lòng âm thầm suy đoán vị nhạc mẫu đại nhân này đêm nay gọi hắn ăn cơm có dụng ý gì.
- Thanh Chu, gần đây không có ai đi quấy rầy ngươi chứ?
Tống Như Nguyệt đột nhiên hỏi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu đáp:
- Không có.
Tống Như Nguyệt nói:
- Bách Linh và Hạ Thiền thì sao, các nàng không có đi qua sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có.
Tống Như Nguyệt lại hỏi:
- Vậy ngươi gần đây có đi thăm Khiêm Gia một chút hay không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đáp:
- Không có.
Tần Xuyên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, một bên gặm đùi gà, vừa nói:
- Thanh Chu, mặc dù đọc sách quan trọng, nhưng Khiêm Gia dù sao cũng là thê tử của ngươi, ngươi thỉnh thoảng nên đi nhìn nàng một cái, nói chuyện với nàng.
Nói rồi lại thở dài một hơi.
- Nha đầu kia thật ra rất đáng thương, trách chúng ta trước đó không có bảo vệ tốt nàng, hại nàng mất tích, cho nên sau khi trở về, mới là loại tính cách này. Chúng ta không dễ nói chuyện với nàng, ngươi là phu quân nàng, nên thường xuyên đi bồi nàng.
- Ngươi ngậm miệng!
Tống Như Nguyệt đột nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Ăn đùi gà của ngươi, ngươi nói hết những lời này, ta nói cái gì?
Tần Xuyên: - ...
Tống Như Nguyệt lại lạnh mặt nói:
- Còn có, nói với ngươi bao nhiêu lần, về sau không cho phép nhắc lại chuyện Khiêm Gia trước kia bị bắt.
Tần Xuyên yếu ớt ‘A’ một tiếng, tiếp tục gặm đùi gà, không dám lại nói lung tung, giơ ly rượu lên nói:
- Thanh Chu, uống rượu.
Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên, cụng với hắn, uống một hơi cạn sạch.
Một bàn tay ngọc từ bên cạnh duỗi đến, rất nhanh lại giúp hai người rót đầy một chén.
Tống Như Nguyệt vuốt ve chén rượu trên bàn, trầm ngâm một chút, lại nói:
- Thanh Chu, lần trước ta và nhạc phụ đại nhân ngươi hỏi ngươi chuyện về Khiêm Gia, ngươi hẳn còn nhớ chứ? Hiện tại ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thích Khiêm Gia sao?
Tần Xuyên dựng lên lỗ tai.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn nàng.
Tống Như Nguyệt đối mặt cùng ánh mắt hắn, lại nói:
- Vậy ta đổi một vấn đề, ngươi thích Khiêm Gia, hay là thích Vi Mặc?
Tần Xuyên ngẩng đầu, nhìn hai người.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, chuyện này, có thể đợi ta thi xong hãy nói không?
Tống Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói:
- Thích ai cũng không dám nói? Là sợ ta mắng ngươi, hay là sợ nhị ca ngươi đánh ngươi? Lạc Thanh Chu, ngươi thân đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thích người nào thì nói thích người đó? Cái này có cái gì do dự? Hay là nói, ngay cả chính ngươi không biết? Lại hoặc là nói...
Nói đến đây, nàng híp híp con ngươi, trong mắt lóe lên hàn mang:
- Ngươi đều thích hai người?
Khóe miệng Tần Xuyên co giật một chút, nhịn một chút, vẫn không có nhịn được nói:
- Thanh Chu, ngươi cứ việc nói, nhị ca sẽ không đánh ngươi.
- Ngươi ngậm miệng.
Tống Như Nguyệt cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.
Tần Xuyên đành phải ngậm miệng, bưng chén rượu lên, uống xong tiếp tục cúi đầu dùng bữa.